Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1047 - Xác minh của Diệp Hiên



Chương 1047 - Xác minh của Diệp Hiên




- Cố lên, còn một phút nữa là kết thúc trận đấu, chúng ta sẽ có thêm hai điểm nữa.
Trong sân bóng rổ.
Một thiếu niên tuấn lãng phi phàm đang mồ hôi như mưa vỗ bóng, trên người có một loại khí tức tràn đầy sức sống, đang cổ vũ đồng đội.
- Được, đánh bại bọn họ, chúng ta ghi thêm hai điểm nữa.
Đồng đội của thiếu niên cất tiếng phụ họa.
- Sở Hiên cố lên.
Đội cổ vũ ngoài sân đều là thiếu nữ xinh tươi, giờ phút này đang lắc vòng hoa trong tay cổ vũ cho thiếu niên trong sân, còn có một thiếu nữ cực kỳ thanh thuần xinh đẹp đang đan chéo mười ngón tay, vẻ mặt sùng bái nhìn thiếu niên mồ hôi như mưa trong sân.
Phanh.
Sở Hiên có dáng người cường tráng, liên tiếp vượt qua ba người trên sân bóng, mạnh mẽ nhảy vọt lên dưới ánh mặt trời, trực tiếp đập mạnh bóng rổ trong tay vào vòng lưới, theo tiếng còi trọng tài vang lên, trận đấu này rốt cuộc cũng chấm dứt.
-Thắng!
- Ha ha.
Giữa sân, Sở Hiên được đồng đội khiên lên cao, sau đó ném lên không trung, đội cổ vũ ngoài sân và thiếu nữ thanh thuần chạy vào sân bóng rổ, cùng nhau cổ vũ cho chiến thắng của bọn họ.
- Thấy chưa, em trai anh chính là nhân vật phong vân trong trường của chúng ta.
Ánh mắt Lý Nhược Đồng đầy ngôi sao nhỏ, vẻ mặt sùng bái nhìn Sở Hiên trên sân bóng rổ.
Tại thời điểm này.
Đôi mắt Diệp Hiên nhìn chằm chằm thiếu niên trong sân, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
- Sở Hiên, ca ca cậu đến thăm cậu.
Lý Nhược Đồng ở ngoài sân hô to, khiến Sở Hiên đang uống nước khoáng hơi ngẩn ra, sau đó nhìn về phía âm thanh.
- Nơi này, nơi này.
Lý Nhược Đồng không ngừng xua tay với Sở Hiên, thiếu niên giờ mới nhìn thấy Diệp Hiên, nhưng sau khi Sở Hiên nhìn thấy bộ dáng của Diệp Hiên, cả người giống như sét đánh bị định tại chỗ.
- Sở Hiên, anh có ca ca khi nào, làm sao em không biết?
Triệu Thanh Tuyền nghi ngờ lên tiếng hỏi, trên mặt mang theo vẻ ngạc nhiên, cũng phóng tầm mắt nhìn Diệp Hiên, khi cô nhìn thấy Diệp Hiên, cũng hơi ngẩn ra, chỉ vì Diệp Hiên và bạn trai của cô có ba bốn phần giống nhau.
Giờ phút này, Diệp Hiên yên lặng nhìn thoáng qua đôi tình nhân thiếu niên, sau đó xoay người đi về phía sân thể dục, điều này làm cho Sở Hiên trong nháy mắt phục hồi tinh thần, trong mắt có vẻ nghi ngờ bước nhanh về phía Diệp Hiên.
Sân thể dục Thiên Lam Học Phủ.
- Anh là ai?
Thiếu niên đi tới phía sau Diệp Hiên, trực tiếp nói ra nghi hoặc trong lòng, chỉ vì người trước mắt này lại có ba bốn phần giống hắn, hơn nữa lại làm cho tâm linh hắn run rẩy, loại cảm giác quái dị này làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
Đáng tiếc, đối mặt với nghi vấn của thiếu niên, Diệp Hiên cũng không trả lời, hắn chỉ yên lặng nhìn Sở Hiên, ước chừng nửa ngày trôi qua cũng không có trả lời câu hỏi của thiếu niên.
- Hình dạng tương tự nhưng không phải rất giống, ngươi chung quy không phải là ta.
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, âm thanh có chút khàn khàn, hắn vốn tưởng rằng thiếu niên này có lẽ chính là hình ảnh của hắn trước kia, nhưng đối phương ngoại trừ diện mạo có vài phần giống hắn, bất luận tính cách hay ánh mắt cũng không có phong phạm thời niên thiếu của hắn.
- Anh rốt cuộc là ai, tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
Sở Hiên nhướng mày, càng cảm thấy người kì quái trước mắt có chút khó hiểu.
- Ta chỉ muốn nhìn xem, nếu lịch sử trở về điểm ban đầu, vậy nhân gian giới này còn xuất hiện một nhân vật giống như ta hay không.
- Đáng tiếc, ngươi không phải là ta.
Diệp Hiên thất vọng lắc đầu, bởi vì hắn có thể nhìn ra từ trong mắt thiếu niên, thanh xuân của hắn tràn đầy, hắn chính nghĩa lẫm liệt, chính là một thiếu niên tốt, hơn nữa trong lòng càng không có bất kỳ lòng dạ nào, chứ đừng nói là che dấu một mặt hắc ám.
Điều này cũng làm cho Diệp Hiên chứng minh một chuyện, lịch sử nhìn như trở về nguyên điểm, nhưng nhân gian giới chung quy cũng đã trôi qua mười vạn năm, tuy rằng cảnh vật tương tự, nhưng người năm xưa tuyệt đối sẽ không tái hiện.
- Xem ra ta chung quy phải thất vọng rồi, người tương tự Bạch y huynh kia, ngay cả thật sự tồn tại trên thế gian, nhưng lại không có quỷ tài như kinh thiên vĩ địa của Bạch huynh năm đó.
Diệp Hiên lẩm bẩm, càng thở dài.
Mục đích Diệp Hiên đến gặp Sở Hiên rất đơn giản, hắn chỉ muốn kiểm chứng một chuyện, một hy vọng trong lòng hắn.
Hắn muốn tìm được người tương tự như Liễu Bạch Y, bởi vì lịch sử trở về nguyên điểm, có lẽ Liễu Bạch Y có thể sống ở thế gian.
Đáng tiếc, trải qua Diệp Hiên nghiệm chứng, bất luận là mẹ con Sở gia, hay là Sở Hiên trước mắt, tuy rằng bộ dáng của bọn họ cực kỳ tương tự hắn và người nhà năm xưa, nhưng chung quy chính là cá thể độc lập, cũng không phải người năm xưa.
Theo lập luận này, người năm xưa sẽ không tái hiện, Liễu Bạch Y chung quy sẽ không hiện ra thế gian nữa.
- Người điên.
Nghe Diệp Hiên nói lời cổ quái, Sở Hiên nhận định tinh thần Diệp Hiên khẳng định có vấn đề, trong mắt cũng hiện ra vẻ cẩn thận.
- Sở Hiên, anh ta là bạn của anh?
Chỉ thấy Triệu Thanh Tuyền bước nhanh tới, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Hiên, dung mạo của cô cũng rất giống Hạ Thanh Trúc thời thiếu nữ, để Diệp Hiên yên lặng nhìn cô gái một cái.
- Tiểu huynh đệ, nếu cậu muốn trở thành người trên người, nhất định phải tự cường, vươn mình lên, nếu không tương lai cô bé này sẽ là một tai kiếp của ngươi, càng sẽ làm cho ngươi đau đớn không muốn sống.
Ánh mắt Diệp Hiên độc ác như thế nào, liếc mắt một cái đã nhìn ra thiếu nữ này nhìn như thanh thuần vô tà, nhưng trong mắt lại có vẻ cao ngạo, nếu thiếu niên trong tương lai không thể trở thành người trên người, chung quy sẽ thay lòng đổi dạ, bị thiếu nữ này vứt bỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận