Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 195 - Tiểu Hà thôn (1)



Chương 195 - Tiểu Hà thôn (1)




Ông!
Lệ khí ngút trời, sát cơ chấn động cổ kim, thanh kích lớn màu đỏ ngòm bay vào trong tay Diệp Hiên, không đợi Diệp Hiên có phản ứng, một mảng ma quang hùng hậu chưa bao giờ có đã trực tiếp bao phủ Diệp Hiên.
- Giết!
Bá tuyệt thiên địa, rung động hoàn vũ, Tru Thiên kích truyền đến một âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị, làm cho Diệp Hiên nghe thấy giống như ma nhập vậy, càng làm tròng đen chính giữa hai mắt hắn dần dần biến mất, tròng mắt lại hóa thành một mảnh nhỏ tái nhợt.
Vô tình vô dục, sát sinh thiên địa.
Ùng ùng!
Diệp Hiên đánh ra một kích, tâm ma hóa thành Diệp mẫu chợt nổ nát vụn vô tung, nơi này cũng nhanh chóng rạn ra giống như mạng nhện, theo một tiếng nổ vang động trời truyền đến, cuối cùng Diệp Hiên cũng đã đi ra khỏi tâm ma huyễn cảnh.
Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.
Trên đỉnh núi, cây cỏ lục ngục sum suê, theo một hồi gió mát phất phơ thổi, càng là mang theo hương hoa cả xanh mát.
Diệp Hiên quỳ xuống ngay tại chỗ, tròng mắt trắng hếu dần dần khôi phục lại bình thường, ma quang quỷ dị quanh thân cũng đã tiêu tán, Tru Thiên kích càng là hóa thành một mảnh hắc quang, lần nữa dung nhập vào giữa mi tâm hắn.
- Mình… mình đã làm cái gì?
Diệp Hiên run giọng đặt câu hỏi, hắn nhìn chòng chọc vào hai tay của mình, một cảm giác áy náy đau đớn đến tận xương cốt không ngừng sinh ra ở trên thể xác và tinh thần hắn, càng làm cho hắn có một loại cảm giác đau đến không thể thở nổi.
Ngay vừa nãy, hắn giống như bị một lực lượng đáng sợ nào đó rưới vào trong cơ thể, cả người bỗng chốc trở nên vô tình, tàn nhẫn giết chết Diệp mẫu do tâm ma hóa thành, nhưng linh trí trở về cái tình cảnh kia lại như kim đâm mà đau lòng, làm cho Diệp Hiên hổ thẹn muốn hét thật lớn.
Tâm ma dễ độ, nhân tâm khó thoát.
Mặc dù Diệp Hiên có thể qua khỏi tràng tâm ma đại kiếp này, càng là tu thành Bán Tiên Thể, càng có thể vô địch với cái thế gian này, nhưng hắn lại không qua được nhất quan của chính mình.
- Ách a!
Mái tóc Diệp Hiên cuồng loạn tung bay, hắn ngửa mặt lên trời gào thét, đôi mắt đều là điên cuồng, hắn tựa như điên mà thét thật lớn, lúc này hắn tựa như đang chất vấn ông trời, vì sao lại đối xử với hắn như vậy.
Ùng ùng!
Bầu trời nổ vang, mặt đất lay động, Diệp Hiên rơi vào điên cuồng, lực lượng trong cơ thể hắn triệt để bạo phát ra, cái lực lượng đáng sợ kia lại băng xạ ra hướng tám phương.
Rầm rầm rầm!
Quần sơn nổ nát vụn, mặt đất sụp đổ, hư không vô tận yên diệt hợp lại, cây cỏ núi rừng lại hóa thành tro bụi, cái tiếng rít gào thê lương mà điên cuồng kia làm cho trong chim thú trong núi rừng nổ tung, cảnh tượng giống như là ngày tận thế tới vậy.
Ầm!
Chợt!
Diệp Hiên điên cuồng, giống như điên mà nhảy vào vân tiêu, cũng hoàn toàn biến mất khỏi đỉnh núi, chỉ chừa lại quần sơn bao la bị phá hư hầu như không còn kia, giống như bị đầu đạn hạt nhân oanh tạc qua vậy.
...
Đất trời bao la, mây xanh vạn dặm.
Diệp Hiên tựa như một viên lưu tinh màu đỏ tung hoành xao động ở giữa bầu trời, tầng mây nổ nát vụn, hư không nổ đùng, cái lực lượng không thể địch nổi kia đang nhộn nhạo khắp tám phương, liếc mắt nhìn lại sinh lòng kinh sợ cực lớn.
Xích!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai cánh tay hắn giãn ra, mặc cho thân thể của mình rơi xuống mặt đất!
Diệp Hiên mệt, hắn qủa thật rất mệt, cái này cũng không quan hệ gì với tu vi, mà là tâm linh sinh ra cảm giác mệt nhọc.
Hắn, hiện tại thầm nghĩ sẽ ngủ một giấc thật ngon, chờ hắn tỉnh ngủ, không biết có thể tỉnh lại ở giữa trời hay không.
...
Đông Hải!
Bầu trời vẫn một màu xanh, sóng biếc nhộn nhạo, nước biển xanh thẳm mà trong suốt, một con sóng to đánh tới làm cho một con thuyền đánh cá lênh đênh trên biển, giống như cũng sẽ bị sóng triều thôn phệ vậy.
- Chị... Nhanh... Mau nhìn đi... có một người trên biển.
Một thiếu niên da thịt như xích đồng, nhưng trên trán lại có một cái bớt rất dễ thấy, hắn mặc một bộ quần áo đơn giản, đang kinh hoảng gọi một người khác.
- Bắc Thần, đừng nói giỡn, sóng gió lớn như vậy, nếu là có người ở trong biển thì cũng đã sớm chìm vào đáy biển, bị cá nuốt mất rồi.
Một cô gái chừng mười tám mười chín tuổi, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại khiển trách thiếu niên.
- Chị, em thật không có lừa chị, chị nhanh tới xem một chút.
Nghe thấy thiếu niên lo lắng, cô gái cũng biến sắc, bước nhanh đi tới bên cạnh em trai, nhìn lại mặt biển.
Sóng triều phập phồng, nước biển xanh thẳm.
Chỉ thấy một bóng dáng thon dài chìm nổi ở trong nước biển, sợi tóc tán loạn che mất mặt mũi người này, không xem được rõ ràng dáng dấp hắn ra sao.
- Nhanh, nhanh cứu người.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô gái cũng vội vã lo lắng lên tiếng.
Chị em hai người thuần thục vung lưới đánh cá xuống, sau khi tốn sức kéo liên tục, rốt cuộc cũng đã cứu được người lên.
- Em nhanh nhanh, mau nhìn xem cậu ta có còn thở hay không.
Thiếu niên không dám thờ ơ, vội vàng thăm dò hơi thở đối phương, khi phát hiện người này còn sống, lúc này mới kích thích la lên.
- Chị, anh ta còn chưa chết.
...
Rầm rầm rầm!
Động cơ thuyền đánh cá ầm vang rung động, thiếu niên đang điều khiển thuyền đánh cá trở về địa điểm xuất phát.
Trong khoang thuyền.
Một cái chăn bông được đắp trên người Diệp Hiên, một cái lò sưởi cũng được đặt ở bên cạnh hắn, cũng để cho cái không gian nhỏ hẹp này trông rất là ấm áp.
- Ách a!
Chợt, một tiếng rên rỉ truyền đến, Diệp Hiên bỗng nhiên mở hai mắt ra, mặt mũi của hắn vặn vẹo dữ tợn, giống như điên mà kéo lò sưởi bên cạnh đá ngã xuống sàn, giường gỗ cũng bị phá vụn, quanh thân nở rộ khí tức cực kỳ điên cuồng, giống như hắn đang gặp phải một cơn ác mộng đáng sợ không gì sánh được vậy.
Dát chi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận