Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 592 - Bầy yêu ti cung



Chương 592 - Bầy yêu ti cung




- Đại... Đại ca tha mạng... Tiểu... Tiểu đệ sai rồi!!
Không có khuất nhục, cũng không có tự tôn, bị Diệp Hiên giẫm đạp ở trên đầu, nguyên thần Xích Viêm Thiên Thi đều nứt ra từng khúc, cảm giác đau đớn đến không muốn sống này làm cho hắn thê thảm cầu xin tha thứ.
Lúc này, khuôn mặt Diệp Hiên dữ tợn tàn khốc, đôi mắt hung ác lạnh lùng nhìn Xích Viêm Thiên Thi dưới chân, lãnh độc nói:
- Con người của ta đây, rất hiểu đạo lý, ngươi đã gọi một tiếng đại ca, ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
Diệp Hiên lấy bàn chân ra, cũng để cho Xích Viêm Thiên Thi giãy dụa đứng dậy, ánh mắt nhìn Diệp Hiên đều là sợ hãi, nào còn có thái độ cuồng ngạo như trước đó?
Bỗng nhiên xoay người, Diệp Hiên thâm độc nhìn về phía Bạch Cốt Tinh cùng Thôn Thiên Cáp Mô, lạnh lùng nói:
- Quỳ xuống.
Hai chữ đơn giản, lại giống như thượng cổ ma sơn ép xuống Bạch Cốt Tinh cùng Thôn Thiên Cáp Mô, làm cho hai người hơi biến sắc, đáy mắt xuất hiện chút do dự.
Hai người cũng không ngu xuẩn, mà phải nói đều rất thông minh, ngay cả Xích Viêm Thiên Thi đều không phải đối thủ của Diệp Hiên, dù cho hai bọn họ liên thủ cũng căn bản không phải đối thủ của Diệp Hiên, kết quả chỉ có một con đường chết.
- Ừm?
Đôi mắt Diệp Hiên lạnh lẽo, một tia lệ khí sát cơ xẹt qua đáy mắt, điều này làm cho hai vị Yêu Vương thông suốt, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi cùng bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
- Tiểu đệ bái kiến đại ca.
- Tiểu muội dập đầu cho đại ca.
Hai đại Yêu Vương quỳ sát xuống đất, rất quả quyết khấu đầu ba cái cho Diệp Hiên, dưới tử vong áp bách, tôn nghiêm hay không chẳng qua chỉ là một chuyện cười.
Cho đến lúc này, ba đại Yêu Vương rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Huyết Thần Vương lại chết ở trong tay Diệp Hiên, mà tám đại Yêu Vương ngay cả phản kháng đều không dám, tất cả đều cúi đầu xưng bề tôi với Diệp Hiên, nguyên nhân là người này quá mức khủng bố, đưa tầm mắt nhìn ra nghìn vạn dặm Thông Thiên Lĩnh, người nào có thể là đối thủ của hắn?
- Ha ha.
Bỗng nhiên, không còn thấy vẻ mặt hung ác trên mặt Diệp Hiên đâu, trên khuôn mặt bất chợt dâng lên nụ cười nhẹ nhàng, lại còn tự mình nâng hai người dậy, ở trong ánh mắt kinh sợ của hai đại Yêu Vương, Diệp Hiên thân thiết vỗ vỗ bả vai của hai người, nói:
- Vừa rồi đại ca chỉ đùa cùng ba vị hiền đệ hiền muội một chút thôi, há có thể thật để cho huynh đệ nhà mình quỳ lạy ta.
Vui giận vô thường, trở mặt trong chớp mắt, tốc độ thay đổi sắc mặt của Diệp Hiên làm cho ba đại Yêu Vương kinh sợ, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng thêm sợ hãi.
Đáng sợ, thật đáng sợ, nếu như nói phía trước Diệp Hiên tàn nhẫn đã làm cho ba người sợ hãi, hiện tại hắn biểu hiện ra bộ dáng thân thiết càng làm cho ba người cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Bởi vì ai cũng không biết sau một khắc Diệp Hiên sẽ biến thành cái dạng gì, trực tiếp làm thịt ba người bọn hắn cũng vô cùng có khả năng.
Yêu ma khắp núi, kính nể không tiếng động, nếu như nói phía trước bọn họ sợ hãi Diệp Hiên, hiện tại cái loại sợ hãi này càng thêm nồng đậm, hơn nữa còn trộn lẫn một loại sùng kính.
Bởi vì chi dù khi Huyết Thần Vương chấp chưởng Thông Thiên Lĩnh, hắn chưa bao giờ thuyết phục được ba đại Yêu Vương, hiện tại vị đại vương mới này của bọn họ chỉ trong một ngày đã thu phục được ba vị Yêu Vương, điều này làm cho vô cùng vô tận yêu ma kính nể Diệp Hiên.
Kỳ thực, dù cho Địa Tiên Giới cũng tốt, hay là Thiên Đình cũng được, thứ căn bản nhất chính là thực lực, chỉ có cường giả mới sẽ khiến cho người ta kính nể, Diệp Hiên chính là tuyệt thế cường giả trong mắt bầy yêu.
Nói cách khác, cá lớn nuốt cá bé, người hợp thời thì sinh tồn, quả đấm của người nào lớn người đó chính là đạo lý, đây chính là pháp tắc căn bản của thiên địa nhân tam giới.
- Đại ca nhân từ, chúng ta mặc cảm.
Chúc Long Vương lên tiếng cười lấy lòng, tranh thủ nịnh bợ Diệp Hiên.
- Hiện tại đại ca đã chấp chưởng Thông Thiên Lĩnh, bầy yêu quy tâm, đây là một chuyện mừng lớn của Thông Thiên Lĩnh ta.
Sư Tâm Vương vội vàng phụ họa.
- Đại ca tu vi thông thiên, Thông Thiên Lĩnh chúng ta ở Bắc Câu Lô Châu này ai dám lấn?
Đại Bằng Vương cười to lên...
- Hôm nay đại ca nhất thống Thông Thiên Lĩnh, huynh đệ chúng ta phải nâng cốc ngôn hoan mới được.
Bạch Lộc Vương vui cười thỉnh cầu Diệp Hiên.
Chư vị Yêu Vương vuốt mông ngựa khen tặng, xóa hết khí tức sát phạt phía trước, cũng để cho yêu ma khắp núi hoan hô lên tiếng, từng vò từng vò linh tửu được đưa tới, từng cái bàn đá được bày ở Thông Thiên Lĩnh, còn có linh quả đặt trên bàn, Diệp Hiên cùng chư vị Yêu Vương ngồi xuống.
- Đại ca, trước đó là tiểu đệ không hiểu chuyện, tiểu đệ mời ngài một ly.
Xích Viêm Thiên Thi dù sao cũng chính là thiên địa hỏa tinh dựng dục mà thành, tuy bị Diệp Hiên đánh cho tàn phế nửa người, nhưng dù sao tu vi cũng chính là La Thiên, chỉ trong chớp mắt đã khôi phục nhục thân, chỉ là sắc mặt hắn nhợt nhạt, hiển nhiên thương thế không nhẹ, nhưng vẫn hướng Diệp Hiên mời rượu bồi tội.
- Huynh đệ nói gì vậy chứ, trước đó là đại ca ra tay quá nặng, ngươi đừng để trong lòng.
Diệp Hiên nhẹ nhàng mỉm cười nói.
- Đại ca, không để nói như thế, là tiểu đệ lỗ mãng vô lễ, đại ca không có giết tiểu đệ, đã là thiên đại ân đức của tiểu đệ, tiểu đệ nào dám oán hận đại ca?
Xích Viêm Thiên Thi nhanh tay, một hơi uống cạn rượu trong chén, tư thế vô cùng hèn mọn.
- Tốt tốt tốt.
Diệp Hiên nói liền ba chữ ‘tốt’, sau đó uống cạn rượu trong chén, điều này cũng làm cho Xích Viêm Thiên Thi thở phào một hơi, biết mình xem như đã đảm bảo được cái mạng nhỏ này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận