Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1673: Cực tình với đạo, vong tình với thiên

Chương 1673: Cực tình với đạo, vong tình với thiên
Từ lúc còn nhỏ đã kinh lịch khổ sở trần thế, mười bốn tuổi đứng trước tuyệt cảnh nhân sinh, đoạn đường này hắn đi tới không biết đã từ bỏ bao nhiêu thứ.
Thanh mai trúc mã Hạ Thanh Trúc bị hắn tự tay bóp chết, năm đó Quảng Hàn tiên tử chết vào hắn tay, ngay cả thân nhân trần thế đều rời hắn mà đi.
Thông thiên đại đạo, một người độc hành, bồi bạn với Diệp Hiên chỉ có vạn cổ thanh phong kia, cái gọi là thất tình lục dục trong lòng của hắn đã trở nên mờ nhạt, vậy thì Thất Tình Diệt Hồn Pháp này làm sao có thể tổn thương tới hắn?
Kinh lịch thân nhân sinh ly tử biệt, càng nếm thử bóp chết người hắn yêu, phàm là kẻ địch ngăn cản hắn, cho dù là người già trẻ nhỏ hắn đều sát phạt quả đoán.
Thử hỏi, chỉ là Thất Tình Diệt Hồn, làm sao có thể thương tới Diệp Hiên?
Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm!
Tám chữ đơn giản này nặng như vạn cổ thương khung, nhưng đây chính là Diệp Hiên mưu trí lịch trình một đường đi tới.
Đông —— đông —— đông!
Trong đầy rẫy ánh mắt hoảng sợ, Diệp Hiên từng bước một đi tới phía Cơ Bích Dao, ánh mắt của hắn lạnh lẽo mà vô tình, vẻn vẹn ánh mắt đạm mạc chúng sinh kia, đã liền để người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ, tâm thần kịch liệt rung động.
- Cái gì gọi là hữu tình? Cái gì gọi là vô tình?
Diệp Hiên đứng ở trên cao quan sát Cơ Bích Dao, giọng của hắn đạm mạc vô tình, giống như đang hỏi Cơ Bích Dao một vấn đề đơn giản nhất mà không thể trả lời.
- Ngươi... Ngươi... !
Mặt mũi Cơ Bích Dao tràn đầy sợ hãi nhìn Diệp Hiên, trong nội tâm lần đầu tiên sinh ra ý sợ hãi, nàng càng có thể từ trong ánh mắt Diệp Hiên cảm nhận được thần sắc băng hàn không tình cảm chút nào kia.
- Không... không ngờ ngươi lại tu luyện thành đại đạo vô tình?
Cơ Bích Dao run rẩy thét lên, giống như phát hiện ra một sự thật cực kỳ đáng sợ, càng làm cho nàng liên tưởng đến một truyền thuyết cực kỳ đáng sợ.
Cực Tình thiên điện có một truyền thuyết, truyền thuyết này hư hư thực thực là Chủ Nhân Cực Tình lưu lại.
Cực tình với đạo, vong tình với thiên, vô tình với mình, cực tình với bản tâm.
Nên có người có thể tu luyện thành đại đạo vô tình, là đã kế thừa y bát Cực Tình Thiên Chủ, chân chính lĩnh ngộ chân lý ẩn chứa trong Cực Tình Thiên Công được rồi.
Giờ phút này, Cơ Bích Dao nghĩ đến truyền thuyết này, nàng mtràn đầy sợ hãi nhìn Diệp Hiên, một cái ý nghĩ vô cùng hoang đường sinh sôi từ đáy lòng nàng.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn là thần tử của Cực Tình thiên điện ta sao?
Đáng tiếc, sau một khắc, Cơ Bích Dao trong giây lát đã tỉnh táo lại, bởi vì khí tức Diệp Hiên bộc phát ra giờ phút này cực kỳ kinh khủng, năm ngón tay hắn đang ù ù nâng lên, hào quang màu xám đáng sợ lấp lóe trong lòng bàn tay hắn, giống như sau một khắc liền muốn oanh sát Cơ Bích Dao ngay tại chỗ.
- Chết đi.
Đôi mắt Diệp Hiên rét lạnh, một chưởng liền oanh sát tới Cơ Bích Dao.
- Dừng tay!
Bỗng nhiên, mấy âm thanh hồi hộp truyền đến, chỉ thấy các loại quang mang ầm vang đánh tới phía Diệp Hiên, điều này cũng làm cho sắc mặt Diệp Hiên âm trầm như nước, nhưng vẫn vội vàng dùng một chưởng đánh bay Cơ Bích Dao đi, khiến nàng toàn thân đẫm máu, nhưng cũng không có giết chết nàng.
Không phải Diệp Hiên không muốn làm thịt nữ nhân này, mà là mấy đạo đại thuật ngăn cản hắn quá mức đáng sợ, nếu như hắn thật thi triển toàn lực giết Cơ Bích Dao, thì chính hắn cũng sẽ chịu trọng thương, cái này có thể được không đền mất.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Bỗng nhiên, tam đạo quang mang hiện ra trên lôi đài.
Bổ Thiên giáo - Thanh Mộc các chủ, Cực Tình thiên điện - Cơ Trường Lưu, người cuối cùng thì là Chấp Thiên viện chủ.
Cơ Trường Lưu không cần phải nói, hắn tự nhiên không thể nhìn tiểu muội chết ở trong tay Diệp Hiên.
Đến cả Thanh Mộc các chủ ngăn cản cũng rất đơn giản, bởi vì Cơ Bích Dao là người của Cực Tình thiên điện, nếu thật sự chết trong Thiên Kiêu thịnh hội, Bổ Thiên giáo như thế nào bàn giao với Cực Tình thiên điện?
Còn Chấp Thiên viện chủ càng không muốn bởi vì Diệp Hiên giết Cơ Bích Dao mà trở mặt cùng Cực Tình thiên điện, tự nhiên cũng vội vàng ngăn cản Diệp Hiên truyền đạt mệnh lệnh sát thủ.
- Ba vị đây là có ý gì?
Diệp Hiên nhắm mắt lại nói.
- Tiểu hữu, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, ngươi đã thắng, cần gì phải vội vã giết tuyệt đây?
Thanh Mộc các chủ khẽ nhíu mày nói.
- Nếu là không có nhớ lầm quy củ Thiên Kiêu thịnh hội, phàm là người leo lên lôi đài sinh tử do mệnh, người khác không thể can thiệp, Thanh Mộc các chủ ngươi đây là đang tự hủy quy tắc?
Diệp Hiên âm trầm chất vấn.
- Ngươi...?
Thanh Mộc các chủ biến sắc, hắn vốn định quát lớn, nhưng lời nói đến bên miệng cũng không biết nên giải thích như thế nào, dù sao quy tắc cũng là hắn phá hư trước.
- Tiểu Cửu, nếu chúng ta đã thắng, không bằng liền thả nàng một mạng đi.
Chấp Thiên viện chủ khẽ nhíu mày nói.
- Viện chủ, vừa rồi chẳng lẽ ngươi không thấy được, là nàng ta muốn giết ta trước, bây giờ ngươi không giúp ta ngược lại còn hướng về người ngoài, chẳng lẽ nói Vạn Linh thiên điện ta sợ Cực Tình thiên điện hay sao?
Diệp Hiên hung ác nham hiểm mở miệng.
- Cái này...?
Chấp Thiên viện chủ khẽ giật mình, không ngờ Diệp Hiên lại không biết tốt xấu, nhưng cũng khiến hắn nói không ra lời, nét mặt già nua cũng hơi đỏ lên.
- Đệ cửu linh tử, trận này chúng ta nhận thua, hi vọng ngươi tiếp theo không nên đụng đến ta.
Cơ Trường Lưu lạnh giọng mở miệng, trực tiếp đỡ Cơ Bích Dao dậy rời khỏi lôi đài.
Giờ phút này, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, hắn có lòng muốn làm thịt Cơ Bích Dao, đáng tiếc tình thế bức bách, hắn chỉ có thể dừng tay đến đây, thế nhưng phàm là người đắc tội hắn, chết sớm chết muộn cũng không có khác nhau chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận