Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 462 - Đầu mối lộ ra (2)



Chương 462 - Đầu mối lộ ra (2)




- Ca, hiện tại anh trở về, bằng tu vi của anh nhất định có thể diệt liên minh tu tiên, anh nhất định phải báo thù cho mấy người đã chết.
Diệp Hiên trầm tư, Diệp Linh Nhi mím chặt môi, căm hận lên tiếng.
- Mẹ!
Bỗng nhiên.
Không chờ Diệp Hiên trả lời, hàng loạt tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, chỉ thấy hai nam tử bước nhanh đến, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Hiên ôm Diệp Linh Nhi, sắc mặt hai người đại biến.
- To gan, ngươi là người phương nào, còn không mau mau buông mẹ của ta ra.
Thanh niên có tu vi Kim Đan kỳ, trực tiếp xuất ra một thanh kiếm quang, muốn chém tới Diệp Hiên.
- Niệm Hiên dừng tay.
Diệp Linh Nhi lên tiếng trách cứ thanh niên, khiến kiếm quang trong tay thanh niên tiêu tán, đưa mắt nhìn mẹ với vẻ nghi hoặc.
- Mẹ, mẹ... ?
- Nghịch tử, quỳ xuống.
Diệp Linh Nhi không còn vẻ nhu nhược, xuất hiện tư thế một người mẹ uy nghiêm, điều này làm cho gương mặt thanh niên hiện ra vẻ đau khổ, vẫn quỳ xuống.
- Ca, đây là con trai của ta và Vân Thiên, hắn gọi Thác Bạt Niệm Hiên, tính tình lỗ mãng, anh đừng trách hắn.
Diệp Linh Nhi cười khổ nói.
- Ca?
Nghe mẹ gọi, Thác Bạt Niệm Hiên ngẩn ra, tò mò nhìn về phía Diệp Hiên.
- Nghịch tử, còn không qua đây chào cậu, anh ấy là đại ca của mẹ.
Diệp Linh Nhi trách cứ.
- Niệm Hiên chào cậu.
Thác Bạt Niệm Hiên vội vàng đứng dậy cúi đầu chào Diệp Hiên, chỉ là đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên rõ ràng có vẻ hiếu kỳ, bởi vì từ khi hắn bắt đầu biết suy nghĩ, một mạch nghe được mẹ nhắc tới một người cậu mà mình chẳng bao giờ gặp, càng nói mình vị cậu này chính là tồn tại vô địch thế gian.
Thác Bạt Niệm Hiên không tin, thủy chung cho rằng cha mình mới là nam nhân mạnh nhất.
Nhìn Thác Bạt Niệm Hiên trước mắt, Diệp Hiên mơ hồ có thể nhìn thấy một chút đường nét của Diệp Linh Nhi từ trên người thiếu niên, điều này làm cho đôi mắt hắn thoáng ngẩn ngơ, không ngờ năm trăm năm sau, em gái của mình đều đã có con.
Một viên đan dược xuất hiện trong tay Diệp Hiên, đưa cho Thác Bạt Niệm Hiên, nói:
- Đây là Ngưng Hồn Đan, có thể giúp ngươi đột phá một đại cảnh giới, coi như lễ gặp mặt cậu tặng cho ngươi.
Tiếp nhận trong tay đan dược Diệp Hiên, Thác Bạt Niệm Hiên giật mình xuất thần, đối với việc mình đột nhiên nhiều hơn một người cậu, rõ ràng có chút không tin.
- Cha, đan dược này thật có thể để cho ta tấn thăng một cảnh giới?
Thác Bạt Niệm Hiên quay đầu lại hỏi cha mình, Thác Bạt Vân Thiên chính là tu tiên giả Hợp Thể kỳ, ánh mắt tự nhiên còn cao hơn hắn, hơn nữa Thác Bạt Vân Thiên cũng là đối tượng hắn sùng bái.
- Con đứa bé này... Con cũng đã biết cậu con là người phương nào, cậu đưa cho con đan dược sao có thể là giả?
Diệp Linh Nhi hơi trách cứ.
Theo Diệp Linh Nhi lên tiếng trách móc, Thác Bạt Niệm Hiên vội vàng cất kỹ đan dược, hiển nhiên rất sợ mẹ, nào dám nói nửa chữ không.
- Phu quân, đại ca ta trở về.
Trong lòng Diệp Linh Nhi tràn đầy hoan hỉ đi tới trước chồng mình, lôi kéo cánh tay hắn đi tới chỗ Diệp Hiên.
Thác Bạt Vân Thiên, gia chủ đương đại của Thác Bạt gia tộc, tu vi là Hợp Thể kỳ, mấy trăm năm nay Thác Bạt gia tộc được hắn dẫn dắt tuy không thể nói thế gian nghe tiếng, nhưng xem như là một thế lực không thể khinh thường.
Mày kiếm mắt sáng, tư thế oai hùng, càng mang đến cho người ta một loại cảm giác quang minh lẫm liệt, đây chính là ấn tượng mà Thác Bạt Vân Thiên cho Diệp Hiên.
Nhìn chồng của Diệp Linh Nhi, Diệp Hiên nhớ mang máng, năm đó hắn rời khỏi nhân gian giới, từng vội vã gặp qua người này một lần, năm đó Thác Bạt Vân Thiên mặt đầy ngượng ngùng cùng Diệp Linh Nhi thành hôn.
Mà năm trăm năm trôi qua, hai người hiện tại cả con trai đều có, không thể không nói thời gian thật không tha người.
- Thác Bạt Vân Thiên bái kiến đại ca.
Thác Bạt Vân Thiên mỉm cười chào hỏi, trịnh trọng hướng Diệp Hiên thi lễ, nhưng đôi mắt hơi đông lại một cái, nhưng rất nhanh biến mất.
- Được, ngươi... Ừ?
Diệp Hiên vừa muốn nói cái gì đó, âm thanh hơi ngừng, đôi mắt nhìn về phía Thác Bạt Vân Thiên lại hơi nheo lại, cũng để cho Thác Bạt Vân Thiên hơi biến sắc, nhưng vẫn trấn định như thường, không được thấy hắn có bất kỳ dị trạng gì.
- Đại ca, làm sao?
Có thể cảm giác không khí không đúng, Diệp Linh Nhi rất sợ phu quân nơi nào chọc Diệp Hiên tức giận, vội vàng lên tiếng hỏi.
- Ha hả!
Diệp Hiên tự nhiên cười một tiếng, nói:
- Không có chuyện gì, chỉ là đại ca cảm thấy vui vẻ vì em, gả cho một phu quân ưu tú, còn có một gia đình hạnh phúc.
Nghe được lời Diệp Hiên, Diệp Linh Nhi thở phào, nắm chặt tay Thác Bạt Vân Thiên, mỉm cười hạnh phúc nhìn Diệp Hiên, nói:
- Ca, Vân Thiên nhiều năm qua đối xử với ta rất tốt, hiện tại anh trở về, nhất định phải ở trong nhà, chờ mấy ngày nữa chúng ta đích thân tìm liên minh tu tiên tính sổ.
Theo lời Diệp Linh Nhi nói, Thác Bạt Vân Thiên cũng mỉm cười gật đầu nói:
- Đại ca, những năm gần đây Linh nhi cứ tưởng nhớ anh, anh cũng là đối tượng tiểu đệ sùng bái, tiểu đệ còn rất nhiều vấn đề trong tu luyện muốn thỉnh giáo đại ca đây.
Nhìn khuôn mặt Diệp Linh Nhi tràn đầy hạnh phúc, Diệp Hiên gật đầu mỉm cười nói:
- Đã như đây, ta sẽ ở tạm mấy ngày.
...
Một vòng trăng tàn giắt ngang bầu trời, sao trời đầy trời lóe lên, ánh sáng chiếu xuống, cũng chiếu rọi tiểu viện không dính một hạt bụi.
Đình đài lầu các, nước chảy tiểu trúc, một cơn gió mát thổi phất phơ, cũng để cho sợi tóc Diệp Hiên tung bay trong gió, chỉ là khí tức quanh người hắn thoáng ba động, hiển nhiên tâm tình cũng không bình tĩnh.
- Em gái, em để cho anh như thế nào cho phải?
Diệp Hiên thở dài, trong mắt xẹt qua một tia sát cơ, sau đó lặng yên biến mất không còn tăm hơi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận