Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 350 - Quảng Hàn Tiên Tử



Chương 350 - Quảng Hàn Tiên Tử




Trong Loạn Vân cung.
Diệp Hiên khoanh chân mà ngồi, sắc mặt âm trầm như nước, trong đôi mắt còn có một chút huyết quang đang lóe lên.
Từ chỗ Trường Sinh Thiên Tôn nơi đó, Diệp Hiên đã đạt được rất nhiều tin tức hữu dụng, nhất là về Quảng Hàn tiên tử, hiển nhiên là một cấm kỵ của tam giới, nếu như không có bản lĩnh bằng trời mà đến trêu chọc nàng ta, chỉ sợ sẽ gặp phải đại kiếp không cách nào tưởng tượng.
- Ah!
Bỗng nhiên, khóe miệng Diệp Hiên câu lên một nụ cười nhạt... Rù rì nói:
- Là hồng nhan họa thủy, cũng hoặc là nói hồng nhan bạc mệnh? Để Diệp Hiên ta nhìn một chút xem, vị Quảng Hàn tiên tử trong truyền thuyết này, đến cùng có bao nhiêu mị lực.
Ông!
Hai tay Diệp Hiên bấm niệm thần chú, Thái Ất tiên quang tràn ngập ra, phủ lấy thân thể của hắn, một bí thuật cấm kỵ được Diệp Hiên thi triển.
- Nguyên thần hư không.
Bốn chữ đơn giản truyền đến ở trong Loạn Vân cung, chỉ thấy Diệp Hiên dung nhập vào hư vô, khí tức quanh người thu liễm đến tận cùng, sau đó bước ra một bước, chợt biến mất ở trong Loạn Vân cung, phương hướng hắn đi chính là cấm địa của Thiên Đình, nơi Quảng Hàn tiên tử đang sống một mình, Nguyệt Cung.
Thiên Giới mênh mông, tinh thần đầy trời.
Ba mươi ba trọng thiên, vân kiều tương liên, còn có hà quang thụy khí đẹp rực rỡ tuyệt luân, thỉnh thoảng có thiên binh thiên tướng tuần tra đi qua, cũng có rất nhiều tiên nữ tay cầm lẵng hoa qua lại ở Thiên Giới.
Diệp Hiên thi triển bí thuật nguyên thần hư không, lặng yên hành tẩu ở trong Thiên Giới, hơi thở của hắn thu liễm đến cực hạn, không dám tiết lộ ra chút nào, rất sợ rước lấy thần thông đại năng giả chú ý tới.
Diệp Hiên một chút cũng không được tự đại, hắn rất biết mình có bao nhiêu cân lượng, tuy hắn dựa vào tiềm lực thành tiên hóa thành Thái Ất Huyền Tiên, nhưng chỉ là một thân một mình ở Thiên Giới này, nơi này ngọa hổ tàng long, nếu như hắn đi sai bước, thật sự sẽ thân tử tiêu.
Nguyên thần hư không, bí thuật cấm kỵ, tuy thuật pháp này cực kỳ quỷ dị, Diệp Hiên cũng không có hoàn toàn chắc chắn là không để cho bất kỳ kẻ nào đều phát hiện được.
Cũng may một đường đi tới, Diệp Hiên cũng không có xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào, cũng để cho hắn nhìn thấy đường nét Nguyệt Cung từ nơi xa.
Nguyệt Cung, còn được gọi là Quảng Hàn cung, là đạo tràng của Quảng Hàn tiên tử.
Chỉ là Nguyệt Cung không giống như những nơi khác, cũng không phải đặt ở trong ba mươi ba trọng thiên, đạo tràng này được xây dựng ở trên Thái Âm tinh.
Không sai, chính là Thái Âm tinh.
Từ khi Vu Yêu đại kiếp thượng cổ, thiên địa hồng hoang vỡ nát, trở thành thiên địa tam giới này, tinh thần đầy trời treo ở ba mươi ba trọng thiên của Thiên Giới, mà Thái Âm tinh này cũng trở thành đạo tràng của Quảng Hàn tiên tử.
Ánh trăng mông lung tỏa sáng.
Diệp Hiên bước đến Thái Âm tinh, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy một tòa cung điện bạch ngọc đứng sừng sững ở nơi xa, còn có một gốc Quế Thụ thông thiên cắm rễ một bên, đang ở nở rộ ánh sáng điềm lành rực rỡ.
- Quảng Hàn cung?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, lại không hề có một khoảng khắc lưỡng lự nào, bước ra một bước lặng yên xuất hiện ở trước Quảng Hàn cung.
Thiên địa vắng vẻ, không một tiếng động.
Trong Nguyệt Cung cũng không có chút tiếng động nào truyền đến, ngoại trừ Quế Thụ thông thiên kia đang chập chờn dưới ánh trăng, Quảng Hàn cung lại mang đến một loại cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo.
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, thu liễm khí tức của mình đến cao nhất, biến thành độn quang lẻn vào Quảng Hàn Cung.
Trong Quảng Hàn Cung.
Ngọc trụ tứ phương, ánh trăng mê mang, liếc mắt nhìn lại đều có thể thu nhập vào tầm mắt.
Tiên quang đang giao thoa, ánh trăng đang vương xuống, Diệp Hiên lặng yên bước về hậu điện, bởi vì hắn đã nghe được trong hậu điện có tiếng nước đang truyền đến.
Không thể không nói, bí pháp nguyên thần hư không này thực sự quỷ dị, không chỉ có thể giúp cho Diệp Hiên lén vào Nguyệt Cung, mà còn có thể để thần không biết quỷ không hay lẻn vào phủ đệ của Quảng Hàn tiên tử.
Đi vào hậu điện, cảnh tượng kế tiếp xuất hiện ngay trong mắt Diệp Hiên cũng để cho cả người hắn dại ra ngay tại chỗ, khí tức quanh người đều trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Trong hậu điện.
Có một Tiên Trì đang bốc hơi nước mê mang, một màn trúc làm cho Tiên Trì như ẩn như hiện, chỉ là ở giữa Tiên Trì kia có một nữ tử đang ngâm mình, dòng nước trong veo chảy qua mỗi một tấc da thịt của nàng, mang đến một loại cảm giác mông lung mà hư ảo.
Như ẩn như hiện, khiến cho người ta mê mang, mặc dù có màn trúc và hơi nước che lấp, Diệp Hiên cũng không nhìn thấy rõ ngay gương mặt của nữ tử này, thế nhưng đối phương nâng lên cánh tay trắng lại hiện ra một cảnh xuân tươi mát, một màn kia, tinh xảo mà êm dịu, không gian hơi rung nhẹ, dường như muốn hóa thành cầm thú, làm ra một ít việc nhân thần cộng phẫn (*).
(*) Người và thần đều phẫn nộ.
- Mẹ nó!
Chỉ một cái liếc mắt, tâm thần Diệp Hiên đều phải đong đưa, máu trong người ngay lúc này cũng phải sôi trào, trong lòng càng âm thầm tức giận mắng một tiếng, cực lực áp chế tâm tình hỗn loạn của chính mình.
Không cần phải nói, nữ tử trong tiên trì này, tất là Quảng Hàn tiên tử không thể nghi ngờ, hắn không biết xui rủi thế nào mà lại đụng phải lúc Quảng Hàn tiên tử đang tắm rửa, lại còn nhìn thấy mảng lớn cảnh xuân của đối phương, điều này cũng làm cho Diệp Hiên không biết nên rút đi ngay hay không.
- Người nào?
Chợt!
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ trong tiên trì truyền đến, ánh trăng vô tận phủ xuống Tiên Trì, một bộ cung sa màu trắng tinh phủ lấy ngọc thể linh lung thần bí của nàng, lại không lộ ra chút cảnh xuân nào.
- Chết tiệt!



Bạn cần đăng nhập để bình luận