Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 279 - Dung nhan tuyệt thế (1)



Chương 279 - Dung nhan tuyệt thế (1)




- Diệp đạo hữu, ngươi cũng đã biết, lúc đầu dựa theo kế hoạch của ta là muốn giết ngươi ở đây, sau đó thôn phệ tu vi của ngươi để có thể trở về Địa Tiên giới, nhưng sau khi nhìn thấy ngươi, ta lại thay đổi chủ ý.
Giọng của Nguyệt Thần có chút khàn khàn, nghe không ra cô là nam hay nữ, đôi mắt nhìn Diệp Hiên lại xẹt qua một tia kỳ dị.
- Há, ngươi cho rằng ngươi có thể giết ta?
Một nụ cười quỷ dị câu ra trên khóe miệng Diệp Hiên, hắn bước chậm đi về phía trước, cho đến đi tới trước mặt Nguyệt Thần, đôi mắt có một tia áu tanh xẹt qua, bình tĩnh nói.
- Con người của ta rất không thích nói chuyện với kẻ giấu đầu lòi đuôi, ngươi có nên ra mặt hay không?
Dưới hắc bào tử kim, đôi mắt Nguyệt Thần hơi đông lại một cái, âm thanh có chút mị hoặc nói.
- Ta sợ sau khi ngươi thấy rõ dung nhan của ta thì sẽ không kiềm hãm được mà yêu ta, ngươi thật muốn thấy?
- Ồ? Ta ngược lại phải xem thử xem.
Diệp Hiên cười lạnh.
Hô!
Một cánh tay ngọc kéo hắc bào xuống, một cô gái mặc bộ cung sa trắng tinh xuất hiện ở trong mắt Diệp Hiên, đang chân thành mỉm cười với hắn.
Chớp mắt vạn năm, thời gian tĩnh lặng.
Thời khắc mà dung mạo Nguyệt Thần đập vào mi mắt, cơ thể Diệp Hiên bất chợt cứng ngắc, đều có chút hít thở không thông, cả người hoàn toàn dại ra tại chỗ, giống như hồn lìa khỏi xác.
Người được gọi là Nguyệt Thần mặc một bộ cung sa trắng muốt, thân thể linh lung đang nở rộ dưới ánh trăng nhu hòa, da thịt cô trong suốt như ngọc, dung nhan mê hoặc cổ kim không cách nào có thể dùng lời nói để miêu tả, giống như thiên địa vạn vật ở trước mặt cô gái này đều phải buồn bã mất đi màu sắc.
Diệp Hiên tự nhận hắn không quan tâm đến nữ sắc, dù cho có cô gái nào kinh diễm đến đâu đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ một lần, bởi vì trong lòng hắn chỉ có con đường thông thiên, không hề có chỗ cho những thứ khác, thế nhưng đứng ở trước mặt Nguyệt Thần, tâm thần hắn lại lật lên sóng gió ngập trời.
Không chút mị hoặc nào, lại không có bất kỳ từ ngữ miêu tả sự xinh đẹp gì có thể diễn tả, Nguyệt Thần có một loại khí chất không dính khói bụi trần gian, ở dưới ánh trăng bao phủ, mang đến một loại cảm giác trong trẻo lạnh lùng thanh khiết, dù Cửu Thiên Tiên Tử ở trước mặt của cô cũng phải mặc cảm.
Diệp Hiên không thể nào dùng ngôn từ biểu đạt vẻ đẹp của Nguyệt Thần, trái tim của hắn đang nhảy lên kịch liệt, đôi mắt càng có chút si mê, mà cảm giác động tâm này lại làm cho Diệp Hiên thất kinh.
Đáng sợ, thật đáng sợ.
Diệp Hiên không thể trấn định được trước dung nhan của Nguyệt Thần, hắn tự nói với mình, hắn phải lấy được người người con gái này, càng phải hung hăng chiếm lấy người con gái này, tuyệt đối không cho phép người khác nhúng chàm.
Nhìn Diệp Hiên si mê, Nguyệt Thần che miệng cười khẽ, âm thanh không linh tràn ngập tiên vận, nói:
- Để ta múa một khúc, cũng xin ngươi xem và thưởng thức.
Coong!
Giống như cửu thiên huyền cầm kích thích, càng như tiên âm hoa mỹ tấu vang, vùng không gian này bỗng nhiên biến ảo, một cảnh tượng cực kỳ thần dị xuất hiện trong mắt Diệp Hiên.
Tiên vân mịt mù, tiên khí bốc hơi, một ánh trăng tàn giắt ngan bầu trời, dưới ánh trăng, Nguyệt Thần nhẹ nhàng bay múa trong tiên vân, cô mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tựa như tinh linh dưới ánh trăng, dung nhan không dính lửa khói trần gian, khẽ cười duyên với Diệp Hiên.
Diệp Hiên kinh ngạc nhìn Nguyệt Thần, hắn muốn tỉnh táo lại, nhưng tâm thần xao động lại làm cho hắn không cách nào bình tĩnh, trái tim hắn đang nói với hắn, hắn nhất định phải đạt được người con gái này.
Một khúc tiên âm như ở trên cửu thiên, động tác của Nguyệt Thần chậm rãi, dị tượng xung quanh cũng biến mất, đôi mắt Diệp Hiên lại hiện ra sự si mê giống như mất đi linh hồn.
- Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm.
Chợt, Diệp Hiên tập trung, hắn hung hăng cắn mạnh đầu lưỡi, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, mặt của hắn trong nháy mắt tái nhợt, đôi mắt rốt cuộc nhắm lại, sau đó hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, cuồng bạo vận chuyển Bất Tử Tiên Kinh, mạnh mẽ trấn áp tâm tình xao động trong lòng.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệp Hiên, Nguyệt Thần che miệng cười khẽ, vẻ đắc ý theo xẹt qua đáy mắt.
- Vô dụng, mặc dù ngươi tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, nhưng cũng không thể trấn áp sự mến mộ trong lòng ngươi đối với ta, đây cũng không phải tâm ma quấy phá ngươi, mà là nội tâm ngươi cảm nhận chân thật nhất.
Nguyệt Thần trong trẻo lạnh lùng lên tiếng.
- Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm, thiên táng địa diệt, duy ngã độc tôn.
Huyết quang quanh người Diệp Hiên hóa thành ma quang, ba động cực kỳ đáng sợ nở rộ ở quanh người, mặt mũi của hắn vặn vẹo dữ tợn, hắn đang cực lực trấn áp tâm thần xao động.
- Đàn ông mà, sao ngươi phải khổ như vậy chứ?
Nhìn vẻ mặt Diệp Hiên vặn vẹo kinh khủng, Nguyệt Thần tự nhiên thở dài, cô đưa mắt nhìn ra ánh trăng trên bầu trời xa, trong mắt có ưu thương không tả rõ được, cô lẩm bẩm nói:
- Đừng nói ngươi là một phàm nhân, dù cho chư thiên tiên thần Phật Đà nhìn thấy nhan sắc này đều muốn trở nên khuynh đảo.
- Ngươi có biết, chí tôn vô thượng chưởng quản thiên địa nhân tam giới trong Địa Tiên giới nhìn thấy dung nhan này đều không thể kềm chế, ngươi làm sao có thể so sánh với các vị chí tôn vô thượng kia?
- Dung nhan này làm cho thiên địa mê hoặc, làm cho tiên thần khuynh đảo, cái này chưa bao giờ có bất kỳ ngoại lệ gì.
Nguyệt Thần đau khổ lên tiếng, giống như rơi vào hồi ức giữa lâu đời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận