Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 897 - Cửu âm quỳ thủy



Chương 897 - Cửu âm quỳ thủy




Nhưng lại có số ít người, bọn họ thiên tư tuyệt đỉnh, kinh thiên vĩ địa, còn có đại trí tuệ đại nghị lực, chỉ trăm vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm có thể đi vào Chuẩn Thánh chi cảnh.
Không thể nghi ngờ, Diệp Hiên cùng Tôn Ngộ Không chính là loại người này.
Diệp Hiên, hắn tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, trải qua rất nhiều trắc trở tu luyện đến nay bất quá hơn hai vạn năm, hắn đã đứng hàng Đại La đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa có thể bước vào Chuẩn Thánh chi cảnh, đã chính là một truyền kỳ.
Cũng không nên quên, Diệp Hiên cũng không phải là độc nhất vô nhị, có thể hai vạn năm đứng hàng Đại La đỉnh phong, mà Tôn Ngộ Không cũng có được cơ duyên như hắn, mấy chục vạn năm, thậm chí trăm vạn năm đứng hàng Chuẩn Thánh.
Tốc độ tu luyện một người không quyết định bởi thời gian, nếu thật sự quyết định bởi thời gian, vậy ai sống lâu dài tốt, trong tam giới cũng sẽ không có nhiều ân oán như vậy.
...
Tiểu Thạch thôn!
Vạn lại yên tĩnh, trời đất im ắng.
Từ khi Diệp Hiên truy sát vợ chồng Ngưu Ma Vương đã qua bảy ngày, hôm nay Tiểu Thạch thôn vô cùng yên tĩnh, dưới ánh trăng bao phủ không một chút âm thanh nào truyền đến.
Vô biên thương khung, chỉ xích thiên nhai.
Diệp Hiên hiện ra trên bầu trời Tiểu Thạch thôn, lông mày của hắn hơi nhíu lại, hai mắt xẹt qua ánh nhìn lãnh đạm.
Mùi máu tươi!
Trong không khí mùi vị máu tanh cực kỳ nồng đậm, khiến Diệp Hiên cảm thấy Tiểu Thạch thôn bất thường, hai mắt hắn nhắm lại trong hư không xem kỹ toàn bộ thôn trang.
Oanh!
Hư không khốn đốn, quang ảnh như thoi đưa, Diệp Hiên bước ra một bước, cả người trong nháy mắt xuất hiện trong thôn, một cảnh tượng cực kỳ bi thảm cũng hiện ra trong mắt hắn.
Tĩnh mịch, túc sát, âm u, lệ khí.
Đường đất bị máu tươi pha tạp nhiễm đỏ, rất nhiều thi thể thôn dân ngã xuống đất, mỗi thôn dân buồng tim đều bị xuyên thủng, hai mắt mở to không nhắm mà chết.
Một màn như thế, khí tức Diệp Hiên cứng lại, hai nấm đấm của hắn nắm chặt, một vòng huyết quang từ đáy mắt hắn xẹt qua, hắn đang cực lực khống chế cảm xúc bạo ngược trong mình, rão bước đi đến chỗ hai người ông cháu núp trong nhà.
Đạp —— đạp —— đạp.
Diệp Hiên bước chậm trong thôn, mỗi tấc đất hắn đi qua, có thể nhìn thấy ngổn ngang thi thể các thôn dân chết thảm, cảnh tượng thảm khốc khiến người khác không dám nhìn.
Một nhà ba người Trương Thanh Hà chết thảm tại chỗ, thi thể bị chém làm hai đoạn, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ tuyệt vọng, cha con Lý Đại Tráng bị xỏ xuyên trái tim, huyết dịch khô cạn nhuộm dần thi thể hai cha con.
Một bước, hai bước, ba bước...
Diệp Hiên càng đi càng chậm, cảnh tượng cực kỳ bi thảm đập vào mắt hắn, hai mắt hắn ngưng trệ, một cỗ khí tức ảm đạm không rõ lưu chuyển quanh người hắn.
Thời gian uống cạn nửa chén trà đi qua.
Diệp Hiên đi tới nơi hai ông cháu, cũng vào thời khắc này, bước chân Diệp Hiên dừng lại, hai mắt nhíu lại nhìn về phía trước.
Hai cọc cây thập tự, Trác đại thúc cùng tiểu cô nương bị trói trên đó, ngoài miệng đang bị dán giấy niêm phong, ông cháu hai người nhìn thấy Diệp Hiên xuất hiện, nước mắt túa ra, không ngừng ô ô lên tiếng về phía Diệp Hiên.
- A di đà phật!
Bỗng nhiên, một đạo bóng ma từ phía sau hai ông cháu đi ra, là Pháp Hoa Thiền Sư trong tay cầm Thổ Hành Kỳ, một mặt dữ tợn nhìn về phía Diệp Hiên.
- Thí chủ không nghĩ tới, bần tăng vẫn sống để xuất hiện trước mặt ngươi?
Pháp Hoa Thiền Sư dữ tợn mỉm cười, Thổ Hành Kỳ phát sáng, bao phủ hắn cùng hai ông cháu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên một vẻ âm độc không thể hiểu.
Nhìn Pháp Hoa Thiền Sư trong tay Ngũ Hành Kỳ, hai mắt Diệp Hiên âm trầm không gợn sóng, trong nháy liền nghĩ tới người này làm sao sống xót được từ trong tay hắn.
- Tiên thiên hỗn độn Thổ Hành Kỳ?
Diệp Hiên nhẹ giọng nói nhỏ, mặc dù hắn chưa bao giờ thấy qua vật này, nhưng đối với tiên thiên hỗn độn Ngũ Hành Kỳ và tiên đầu bảo cũng từng nghe qua, hắn không nghĩ Pháp Hoa Thiền Sư lại có bảo vật này trong tay.
- Quả nhiên là Thông Thiên bậc đại thần thông, một chút liền nhìn ra trong tay bần tăng là vật gì.
Pháp Hoa Thiền Sư nhẹ gật đầu, không có bất kỳ kinh ngạc gì.
Ngưu Ma Vương đại yêu ma không phải là đối thủ của Diệp Hiên, có thể nhận ra trong tay đối phương là Thổ Hành Kỳ thì trong hắn đã có dự liệu.
- Giết người toàn thôn, giữ lại tính mệnh hai ông cháu, ngươi là muốn dùng hai ông cháu uy hiếp ta?
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, quanh thân cũng không có chút lệ khí nào, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Pháp Hoa Thiền Sư giống như là nhìn người chết.
- Ha ha.
Pháp Hoa Thiền Sư nhe răng cười lên tiếng, mà sau âm lãnh nói:.
- Bần tăng không dám uy hiếp một vị Đại La Kim Tiên, chỉ là ngươi diệt cả nhà Ngũ Hoa Tự, nếu bần tăng không bắt ngươi trả giá đắt, há có thể tiêu mối hận trong lòng ta.
Đạp —— đạp —— đạp.
Phong thiên khốn địa, hư không ngưng trệ, Diệp Hiên bước chậm tới hướng Pháp Hoa Thiền Sư, không vì hai ông cháu rơi vào trong tay đối phương mà có nửa điểm e dè.
- Dừng lại, dừng lại cho ta.
Nhìn Diệp Hiên đi tới hướng mình, sắc mặt Pháp Hoa Thiền Sư hơi biến, tay hắn cầm Ngũ Hành Kỳ đang lay động, khiế hai ông cháu thân thể co rút, trên mặt hiện ra nét thống khổ cực kỳ.
- Nếu ngươi bước tới một bước, bần sẽ giết chết hai ông cháu trước mặt ngươi.
Pháp Hoa Thiền Sư dữ tợn gào thét, thần sắc trên mặt hiện ra cực kỳ ác độc.
- Ngươi thật đúng là đủ ngu xuẩn, ngươi cho rằng bằng hai tính mệnh phàm nhân, có thể uy hiếp ta?
Diệp Hiên vẫn tiến lên, không vì lời Pháp Hoa Thiền Sư uy hiếp mà dừng bước, Đại La tiên quang quanh thân nở rộ, nơi trời đất này dần dần vặn vẹo.
- Đến!
Bỗng nhiên, bàn tay Diệp Hiên vung ra, nơi trời đất này bỗng nhiên biến ảo, trong nháy mắt lao đến Pháp Hoa Thiền Sư, một bàn tay như ngọc ầm vang đập xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận