Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 495 - Con đường của Diệp Hiên. (2)



Chương 495 - Con đường của Diệp Hiên. (2)




Lựa chọn con đường này cũng là bởi vì Diệp Hiên biết được một bí mật động trời.
Vạn vật luân hồi, từ sinh ra đến khi chết đi, cái này nhìn như là quá trình của mỗi một sinh linh, nhưng đạo lý ẩn chứa trong đó lại làm cho Diệp Hiên vô cùng kinh hãi.
Mạnh khinh thường yếu, ếch ngồi đáy giếng, nếu vạn vật sinh linh đều đã có một ngày phải chết đi, thiên địa mịt mờ này cuối cùng cũng sẽ có một ngày mất đi, nếu như khi thiên địa tịch diệt, đừng nói Đại La Kim Tiên, cho dù Thánh nhân cao cao tại thượng đều muốn vẫn lạc.
Công đức thành Thánh cũng tốt, hoặc Trảm Tam Thi thành Thánh cũng được, lực lượng cùng tu vi của bọn họ đều tới từ phương thiên địa này, nếu như thiên địa đều đã tịch diệt, bọn họ tồn tại như thế nào?
Diệp Hiên hiểu rõ, nếu như hắn muốn vạn cổ bất hủ, vĩnh thế trường tồn, chỉ có lấy lực chứng đạo, siêu thoát ngoài thiên địa, đây mới là con đường chân chính hắn phải đi.
Đương nhiên, lấy lực chứng đạo nói thì rất đơn giản, nhưng gian nan trong đó lại không cách nào tưởng tượng được, ngươi xem từ khi thiên địa sơ khai đến nay, có ai có thể lấy lực chứng đạo trở Thành thánh nhân siêu thoát ngoài thiên địa?
Tựa như Hồng Quân Đạo Tổ lấy thân hợp đạo kia, cũng chỉ là Trảm Tam Thi thành Thánh, lấy lực chứng đạo tuyệt đối không phải đơn giản như tưởng tượng.
Chỉ là Diệp Hiên tâm chí kiên nghị, ngay cả thiên địa cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn, hắn cũng không muốn tương lai có một ngày, khi thiên địa tịch diệt, mình cũng sẽ phải theo thiên địa mà điêu linh, đây cũng không phải kết quả hắn muốn thấy.
Đương nhiên, hiện tại nói về những điều này còn quá sớm, thời khắc này Diệp Hiên chẳng qua chỉ mới là La Thiên Kim Tiên, ngay cả cơ hội nhìn trộm thành Thánh cũng không có, chuyện trước mắt cần làm là đi từng bước một vào Đại La Kim Tiên, không nên truy cầu xa vời thực tế.
Trong bầu trời, tầng mây nặng nề, Diệp Hiên tỉnh lại từ trong suy nghĩ, một nụ cười tự giễu hiện ra, chính mình là thế nào, hiện tại chẳng qua chỉ là La Thiên Kim Tiên, con đường tương lai còn rất dài, việc này còn không phải là thứ mà mình nên suy nghĩ bây giờ.
Bước ra một bước, hư không trào dâng, dưới chân Diệp Hiên dâng lên Kim Vân, biến mất ở giữa bầu trời.
...
Cũng trong lúc đó.
Trong thông đạo ngược chiều đi thông đến nhân gian giới, Dương Tiễn chân đạp kim vân, cầm Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ở trong tay, quanh thân nở rộ sát cơ trùng thiên đang đi tới nhân gian giới.
Ầm!
Dương Tiễn bước ra một bước, thân đã ở trong nhân gian giới, khi hắn nhìn tám phương thiên địa xa xa, một nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên khuôn mặt.
- Diệp Hiên tiểu nhi, thì ra ngươi chính là đi Địa Tiên Giới từ nơi này, trách không được ngay cả Thiên Thư cũng không có ghi chép về ngươi!
Dương Tiễn hung ác nham hiểm lên tiếng, trong mắt càng cực kỳ hưng phấn, một tia thị huyết cuồng bạo xẹt qua đáy mắt.
...
Vùng ngoại ô kinh đô, một ngọn núi vô danh.
Diệp Hiên đạp trời mà đến... Đi qua vực sâu vạn trượng, xuất hiện ở dưới đáy cốc.
- Đã trôi qua chừng sáu trăm năm đi, không biết Bạch Y huynh còn ở nhân gian hay không.
Diệp Hiên nỉ non tự nói, lại bước chậm đi sâu vào đáy cốc.
Con đường này đi tới nay, Diệp Hiên cũng không có trở về thành phố Tô Hàng đi gặp đám người Hoàng bàn tử trước, khi hắn đi qua kinh đô thì bắt đầu nhớ tới một vị cố nhân ngày xưa, điều này làm cho lòng hắn có cảm giác, muốn lần nữa đi tới chỗ này.
Sâu trong đáy cốc có một động đá, chính là chỗ Liễu Bạch Y ở năm xưa, sáu trăm năm trôi qua, thạch động vẫn như cũ, chỉ là ở ngoài thạch động lại có một ngôi mộ sừng sững.
Diệp Hiên bước chậm đi về phía trước, khi hắn đi tới trước mộ, nhìn thấy tên ở trên bia mộ, miệng cũng bất đắc dĩ thở dài.
Liễu Bạch Y mộ!
Thiết họa ngân câu, rồng bay phượng múa, năm chữ to khắc sâu trên mộ bia.
Sáu trăm năm trôi qua, cố nhân năm xưa đã vùi sâu vào đất vàng, tuy trong lòng Diệp Hiên sớm đã có chuẩn bị, nhưng khi hắn nhìn thấy nấm mồ trước mắt, đáy lòng vẫn có một chút thổn thức.

Thời gian như thoi đưa, chém hết thiên kiêu, cố nhân năm xưa đã không còn nữa, Diệp Hiên khom người cúi đầu, tế bái cho bạn cũ năm xưa một phen.
- Ngươi là ai?
Bỗng nhiên, một giọng nữ nhu nhược truyền đến ở sau lưng Diệp Hiên, lúc này một đạo linh quang lại đánh về phía Diệp Hiên, chỉ là Diệp Hiên cũng không né tránh gì, tia linh quang này đã tán loạn vô tung.
Diệp Hiên chậm rãi xoay người, một nữ tử mi mục như họa đập vào ánh mắt, nụ cười cũng hiện lên trên khuôn mặt hắn.
- Sáu trăm năm không gặp, ngươi đã bước vào Hợp Thể kỳ, nếu như Bạch Y huynh ở dưới suối vàng có biết, cũng sẽ rất an ủi.
Diệp Hiên lên tiếng.
- Diệp... Diệp tiên sinh?
Tuyết Cơ, đệ tử duy nhất của Liễu Bạch Y, năm xưa cũng là một trong bốn đại tổ trưởng của Vũ An Ti, sáu trăm năm trôi qua, dung mạo của nàng cũng không chút thay đổi nào, chỉ là khí chất càng thành thục quyến rũ.
Sau khi Tuyết Cơ nhìn thấy Diệp Hiên, đôi mắt lạnh lùng của nàng dại ra, trong mắt dần dần xuất hiện một màn sương, sau đó lại cũng không khống chế tâm tình của mình được nữa, bỗng nhiên quỳ rạp trên đất dập đầu với Diệp Hiên.
- Tuyết Cơ bái kiến Diệp tiên sinh.
- Ngươi là đệ tử duy nhất của Bạch Y huynh, không cần đa lễ.
Diệp Hiên phất tay, một cơn gió nhỏ bé nâng Tuyết Cơ đứng dậy, Tuyết Cơ cắn nhẹ đôi môi nhỏ, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên xuất hiện một tia phức tạp mà kích động.
- Đảo mắt thế gian đã trôi qua sáu trăm năm, không ngờ ta lần nữa trở về Bạch Y huynh đã vùi sâu vào đất vàng, thế gian này lại thiếu một vị tuyệt đại kỳ tài, chuyện này cũng là điều khiến Diệp Hiên ta ăn năn cả đời.
Diệp Hiên thở dài nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận