Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 889 - Bức bách



Chương 889 - Bức bách




Đối với tiểu cô nương nhân loại, Ngưu Ma Vương cũng không có chút thương hại, hắn mang theo quần yêu tới đây chính là vì tìm ra hung thủ sát hại Hồng Hài Nhi.
- Ngươi có biết người này không?
Ngưu Ma Vương không có nói nhảm, lòng bàn tay hắn hiện ra yêu quang, một bức tranh hiện ra trong tay, khi mở bức tranh ra, dung mạo Diệp Hiên cũng hiện ra, trực tiếp đưa tới trước mặt tiểu cô nương để nàng nhận người.
Rơi vào tay yêu quái làm cho Tiểu Trác Mã rất sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy chân dung của Diệp Hiên, tiếng thét chói tai trong miệng cũng đột nhiên dừng lại, trong mắt lại xẹt qua một tia sợ hãi.
Tiểu Trác Mã tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng lại nhu thuận thông minh, nàng nhất thời đoán được yêu quái này đi tới Tiểu Thạch thôn là vì tìm Diệp ca ca, điều này làm cho nàng không ngừng cảnh cáo mình, nhất định phải trấn định.
- Không... Ta không biết... Ta... Thôn của chúng ta chưa bao giờ gặp qua người này.
Tiểu Trác Mã run rẩy lên tiếng.
- Không biết?
Ngưu Ma Vương híp lại mắt trâu, hắn đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, lại là một vị Yêu Vương trong đường ranh giới thứ hai của Đại La, dù tiểu cô nương phàm nhân trước mặt che dấu rất tốt, nhưng biến hóa vừa rồi làm sao có thể giấu được ánh mắt của hắn?
- Cô bé ngươi đang nói dối, ngươi không trung thực nhỉ.
Ngưu Ma Vương không còn mỉm cười, âm thanh dần dần trở nên lạnh lẽo, trong mắt càng hiện lên một tia sát khí âm trầm.
- Ta... Ta thực sự không biết người này!
Tiểu Trác Mã mím môi, khẽ lên tiếng, Ngưu Ma Vương làm cho tiểu cô nương cảm giác cực kỳ sợ hãi.
Đạp đạp đạp!
Bỗng nhiên, một trận tiếng bước chân lộn xộn từ trong thôn truyền đến, chỉ thấy số lượng lớn thôn dân chạy ra ngoài thôn, hai người cầm đầu chính là Trương Thanh Hà và Trác đại thúc, khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng khủng bố của Ngưu Ma Vương, tất cả thôn dân đều không tự chủ được run rẩy, nhưng vẫn cắn răng nhanh chóng xuất hiện ở cửa thôn.
- Tiểu Trác Mã!
Trác đại thúc bi thương hô ra tiếng, cả người run rẩy, bởi vì ngưu Ma Vương đang xách tiểu cô nương trong tay, làm sao không để hắn cảm thấy hoảng sợ.
- Gia gia.
Nhìn Trác đại thúc xuất hiện, đôi mắt tiểu cô nương rưng rưng, trong miệng phát ra tiếng khóc, dù sao thì nàng vẫn còn nhỏ tuổi, giờ phút này rơi vào trong tay yêu quái, sao lại không cảm thấy sợ hãi?
- Đại vương tha mạng, nếu ngài muốn ăn thịt người, cứ ăn cái mạng ti tiện của lão hủ, kính xin ngài thả cháu gái nhà ta, nàng vẫn là một đứa trẻ.
Sắc mặt Trác đại thúc tái nhợt, bước chân khập khiểng chạy về phía Ngưu Ma Vương, cháu gái rơi vào trong tay đối phương làm cho cả thể xác lẫn tinh thần lão nhân sắp xuống lỗ này run rẩy, sợ ngưu Ma Vương nuốt tiểu cô nương vào trong bụng.
Phải biết rằng yêu quái ăn thịt người đã không còn là chuyện gì ngạc nhiên, ngay cả nơi bắt nguồn Phật môn là Tây Ngưu Hạ Châu này cũng thỉnh thoảng xảy ra, làm sao không để cho Trác đại thúc lo sợ.
Trác đại thúc bi thương khẩn cầu, đi tới trước người Ngưu Ma Vương, trực tiếp quỳ gối dưới chân hắn, không ngừng lắc lắc ống quần Ngưu Ma Vương cầu khẩn, trong mắt chảy ra nước mắt đục ngầu.
- Lão nhân gia không cần sợ hãi, bổn vương cũng không lạm sát người vô tội.
Không có sát phạt đẫm máu trong tưởng tượng, càng không trực tiếp tiêu diệt cả thôn Tiểu Thạch, Ngưu Ma Vương mỉm cười, lại buông tiểu cô nương xuống, Trác đại thúc vội vàng kéo tiểu Trác Mã ra phía sau, không ngừng dập đầu cảm tạ Ngưu Ma Vương.
- Lão nhân gia, bổn vương rất dễ nói chuyện, cũng chưa bao giờ ăn thịt người, hôm nay đi tới quý thôn chỉ là muốn tìm một người, chỉ cần các ngươi nói cho bổn vương người này ở nơi nào, bổn vương cam đoan không làm khó các ngươi.
Ngưu Ma Vương mỉm cười lên tiếng, lần nữa mở ra bức tranh, chân dung của Diệp Hiên hiện ra trong mắt Trác đại thúc, thôn dân cũng nhìn thấy Diệp Hiên trong bức họa.
Nhìn Diệp Hiên trong bức tranh, đôi mắt Trác đại thúc ngưng tụ, sau đó ra vẻ hoang mang lắc đầu nói:.
- Hồi bẩm đại vương, lão gia này chưa từng thấy qua, không biết vì sao đại vương tìm kiếm người này?
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Trác đại thúc, Ngưu Ma Vương híp lại hai mắt, sau đó nhìn thôn dân xung quanh, khi ánh mắt hắn nhìn sang, những thôn dân này nhao nhao tránh né, không dám đối mặt với Ngưu Ma Vương.
- Các ngươi không biết người này?
Ngưu Ma Vương âm lãnh nói.
- Đại vương, chúng ta thật sự không biết người này, sao dám lừa gạt đại vương.
Sắc mặt Trương Thanh Hà trắng bệch, không ngừng quỳ lạy dập đầu với Ngưu Ma Vương.
Giống như thật sự không biết Diệp Hiên.
- Ha ha.
Bỗng nhiên, Ngưu Ma Vương cất tiếng cười điên cuồng, tiếng cười chấn động thiên địa tám phương, càng làm cho thôn dân Tiểu Thạch thôn ôm hai tai cất tiếng kêu thảm thiết, tất cả đều mềm nhũn như một bãi bùn, ánh mắt của tất cả mọi người đầy hoảng sợ nhìn về phía Ngưu Ma Vương.
- Phàm nhân chết Triệt các ngươi dám lừa gạt bổn vương, chẳng lẽ không sợ bổn vương tru sát toàn bộ các ngươi ở đây?
Ngưu Ma Vương ngừng cười, Đại La yêu quang tràn ngập ra, thiên địa cuồng bạo lay động, khí thế cực kỳ đáng sợ đè lên người thôn dân, làm cho tất cả dân làng cảm nhận được cảm giác tử vong.
- Đại... Vương... Đám tiểu nhân sao dám lừa gạt ngài... Chỉ là nam tử mà ngài muốn tìm... Chúng ta thực sự không biết….
Trương Thanh Hà bi thương lên tiếng.
- Đúng vậy đại vương, chúng ta chỉ là phàm nhân, làm sao có lá gan dám lừa dối ngài?
Lý Đại Tráng dập đầu khóc, tất cả dân làng đều thủ khẩu như bình, nhìn ra Ngưu Ma Vương không phải người tốt.
Dân làng nhao nhao phụ họa, dù mọi người che dấu rất tốt, nhưng Ngưu Ma Vương lão luyện cỡ nào, làm sao có thể nhìn không ra trong mắt vài thôn dân có vẻ do dự, người hắn muốn tìm tất ở Tiểu Thạch thôn, chỉ là những phàm nhân ngu muội này lừa gạt hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận