Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1757: Âm cực đại thành (2)

Chương 1757: Âm cực đại thành (2)
Quân cờ cũng tốt, được người khác điều khiển cũng được, Diệp Hiên biết mình không có cách nào khác cả, điều duy nhất hắn có thể làm chính là không ngừng tu luyện, cho đến bước lên cực đỉnh.
Diệp Hiên tin tưởng cuối cùng cũng sẽ có một ngày hắn sẽ bước vào phần cuối hỗn độn, triệt để mở ra cánh cổng Luân Hồi kia, chân chính đánh vỡ hỗn độn luân hồi, bao trùm tại phía trên chư thiên hỗn độn.
Ông!
Diệp Hiên bước ra một bước, cuối cùng rời khỏi Thời Không thần các, dựa theo tính toán của hắn, hắn đi theo Thời Không Chủ Nhân tu luyện bước vào Âm Cực cảnh, lại dùng thời gian mười vạn năm để đại thành Âm Cực cảnh, không sai biệt lắm hắn đã dùng xong một trăm năm mươi vạn năm.
Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng có thể rời khỏi Thời Không thần điện, đi đến đại thế giới hỗn độn cùng hạt giống chí cường các giáo tranh phong, một bước đi đăng lâm cực đỉnh, đuổi theo bước chân những chí cường vạn cổ kia.
...
- Diệp Hiên!
Diệp Hiên đang chào từ biệt Nguyên Không điện chủ, Lục Dao Tinh đã lâu không gặp bước nhanh vào trong điện, sau khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên, trong mắt lại bất chợt dâng trào lên một loại thần sắc dị dạng.
- Dao Tinh đạo hữu.
Diệp Hiên mỉm cười, chắp tay lên tiếng chào hỏi Lục Dao Tinh.
- Tu vi của ngươi... ?
Sắc mặt Lục Dao Tinh phức tạp, hắn vẻn vẹn cảm ứng khí tức, liền đã phát hiện Diệp Hiên đã bước vào Âm Cực cảnh, mà khí tức Âm Cực cảnh của đối phương cực kỳ viên mãn vô khuyết, điều này cũng nói rõ Diệp Hiên đã đại thành Âm Cực cảnh.
Cảm nhận được tu vi Diệp Hiên thời khắc này, nội tâm Lục Dao Tinh hơi có vẻ chua xót, hơn một trăm vạn năm trước Diệp Hiên bất quá chỉ mới là Tạo Hóa đệ nhị cảnh, nhưng gặp lại lần nữa không ngờ lại đã là Âm Cực, đây quả thực là để cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Nhưng Lục Dao Tinh nghĩ lại cũng liền thoải mái, Diệp Hiên đi theo tu luyện bên cạnh Thời Không Chủ Nhân, có thể tu luyện tới loại trình độ này cũng là chuyện đương nhiên, phải biết đó chính là Thời Không Chủ Nhân, được xưng là một trong ba người cường đại nhất hỗn độn a.
Nói thật, Lục Dao Tinh đối với Diệp Hiên là cực kỳ ao ước, nếu như hắn có thể có phần cơ duyên này, hắn dám cam đoan chính mình sớm đã bước vào Dương Sinh cảnh, thậm chí qua được Âm Dương nhị cảnh.
- Diệp tiểu hữu, lần này chia tay không biết ngày nào gặp lại, ta có lòng để hai người các ngươi cùng nhau hành tẩu hỗn độn, như thế cũng có thể giúp nhau chiếu ứng lẫn nhau.
Nguyên Không điện chủ mỉm cười nói.
- Nếu là Dao Tinh đạo hữu nguyện ý cùng ta kết bạn mà đi, ta tự nhiên mười điểm nguyện. Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Dao Tinh, Diệp tiểu hữu là khách nhân của Thời Không thần điện chúng ta, lần này ngươi hãy cùng hắn một đoạn đi.
Nguyên Không điện chủ nhìn về phía Lục Dao Tinh nói.
- Vâng, sư tôn.
Không cần Nguyên Không điện chủ phân phó, giờ phút này hứng thú của Lục Dao Tinh đối với Diệp Hiên có thể nói là cực lớn, ánh mắt cũng đầy thâm thúy.
- Cáo từ!
Diệp Hiên chắp tay thi lễ với Nguyên Không điện chủ, nhanh chân bước ra khỏi Thời Không thần điện, mà Lục Dao Tinh cũng cáo từ sư tôn, theo Diệp Hiên cùng rời khỏi Thời Không thần điện.
Nhìn thấy hai người đã đi xa, nụ cười trên mặt Nguyên Không điện chủ dần dần biến mất, lông mày cũng hơi nhíu cùng một chỗ.
- Đồ nhi a, đại đạo như thiên, chí cường tranh phong, tên Diệp Hiên này tuy được Thời Không Chủ Nhân coi trọng, nhưng tư chất của ngươi không hề kém hắn, vi sư hi vọng ngươi có thể qua được hắn, có thể chân chính đăng lâm chí cường vạn cổ một nguyên hội, ngươi chớ có cô phụ nỗi khổ tâm của vi sư a.
Nguyên Không khẽ thở dài.
Mỗi người đều có tâm tư, dù là Nguyên Không điện chủ cũng không ngoại lệ, mặc dù Diệp Hiên được Thời Không Chủ Nhân coi trọng, nhưng là trong lòng Nguyên Không điện chủ, hắn đau khổ tài bồi Lục Dao Tinh nhiều năm như vậy, đã là hi vọng Lục Dao Tinh có thể trở thành vạn cổ chí cường một nguyên hội.
Cho nên, Lục Dao Tinh cùng Diệp Hiên chỉ có thể là địch cũng là bạn, trên con đường tranh phong chí cường vạn cổ, Lục Dao Tinh tất nhiên một bước cũng không nhường.
...
Hỗn độn tinh không, chỗ thời không, hai bóng dáng đứng sóng vai nhau, khí tức tuế nguyệt phô thiên cái địa, ù ù tinh hải đang mãnh liệt lao nhanh.
Thời Không Chủ Nhân ngóng nhìn Diệp Hiên rời khỏi Thời Không thần điện, đôi mắt tuế hơi có vẻ phức tạp, trong miệng truyền đến một âm thanh trường thán tự nhiên.
- Biến số đã lên, đại đạo tranh phong, hắn có thể đi ngược dòng nước hay không, chỉ có thể nhìn chính hắn.
Thời Không Chủ Nhân nói nhỏ.
- Sư tôn, hắn thật sẽ trở thành chí cường vạn cổ sao?
Một vị thanh niên tóc trắng mặc y phục màu trắng đứng sánh vai với hắn, thời không pháp tắc lưu chuyển ở trên người hắn, một đôi mắt kia giống như thời gian cùng không gian, vẻn vẹn nhìn một cái, liền để người ta có run sợ cực hạn, giống như chính linh hồn mình đều muốn bị hút nhiếp vào trong đó.
- Vị Ương, bây giờ còn chưa đến thời điểm ngươi xuất thế, hi vọng ngươi chớ có cô phụ nỗi khổ tâm của vi sư.
Thời Không Chủ Nhân khẽ thở dài.
- Sư tôn yên tâm, chí cường vạn cổ một nguyên hội là tình thế bắt buộc của đồ nhi, dù là hỗn độn chi tử hay vận mệnh chi tử xuất thế, đồ nhi cũng nhất định sẽ trấn áp toàn bộ bọn họ xuống.
Thanh niên tóc trắng khom người cúi đầu.
- Chỉ là đồ nhi có một chuyện không rõ, ngài đối người này kỳ vọng cực lớn, vì sao ngài không có nói cho hắn chuyện vài đại hỗn độn cấm địa kia, nếu như hắn ngộ nhập vào trong đó, chỉ sợ... ?
Thanh niên tóc trắng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận