Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 910 - Đạo đức Bồ Đề phi chính quả, hôm nay mới biết ta là ta (2)



Chương 910 - Đạo đức Bồ Đề phi chính quả, hôm nay mới biết ta là ta (2)




Theo lời Diệp Hiên vừa dứt, Tôn Ngộ Không nắm chặt hai tay, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nhưng cũng không phát ra tiếng phản bác, nếu cẩn thận cảm thụ, sẽ phát hiện khí tức của hắn hơi hỗn loạn.
- Không nói đạo hữu có thể thành công chém tam thi thành Thánh hay không, ngay cả khi đạo hữu trở thành người thứ hai trảm tam thi thành Thánh, bản thân ngươi cũng sẽ vô dục vô tình, tựa như quy tắc thiên đạo vận chuyển, đây chính là tương lai ngươi muốn sao?
- Đạo hữu có thể nhìn thấy ác thi của ngươi, đó chính là một thời của ngươi, từng là Tề Thiên Đại Thánh kiệt ngạo buất tuân trước, từng là Tôn Ngộ Không không sợ trời không sợ đất kia chứ không phải Dấu Chiến Thanh Phật hiện nay.
- Vô pháp vô thiên, kiệt ngạo bất tuân, một cây Như Ý Kim Cô Bổng dám đâm thủng bầu trời, dám cất tiếng rít gào với thiên đạo bất công, nhưng giờ đã bị ngươi tự mình chém đi, đây chính là con đường ngươi muốn đi sao?
Như thần chung mộ cổ, tựa như kinh lôi cửu thiên, tiếng nói của Diệp Hiên không ngừng nổ tung trong đầu Tôn Ngộ Không, càng làm cho thể xác và tinh thần của hắn kích động đến cực hạn, tinh thần lâm vào trạng thái không thể diễn tả thành lời.
Ong!
Bỗng nhiên, Tôn Ngộ Không chắp hai tay trước ngự, thân thể của hắn đang tỏa ra hào quang cực hạn chói mắt, Ma Hầu bị giam cầm trong cơ thể hắn đang đi ra, khi Ma Hầu xuất hiện bên ngoài, nhìn thấy Diệp Hiên gật đầu mỉm cười với mình, Ma Hầu nắm chặt hai tay, tuy rằng cả người vờn quanh yêu khí ma quang, nhưng vẫn khom người bái lạy Diệp Hiên.
- Đa tạ đạo hữu bênh vực lẽ phải.
Ma Hầu trầm giọng lên tiếng, sau đó bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Tôn Ngộ Không, nhìn thẳng Tôn Ngộ Không nói.
- Bản tôn, ngươi ta đồng tâm đồng thể, nếu ngươi thật sự muốn đi theo con đường trảm tam thi thành Thánh, hôm nay ngươi và ta sẽ tách nhau, như thế ngươi cũng sẽ không bị ác thi là ta quấy nhiễu.
- Ngươi là ai?
Ánh mắt Tôn Ngộ Không đầy bối rối, gắt gao nhìn chằm chằm Ma Hầu trước mắt, giống như đang hỏi một đáp án mà hắn từ trước đến nay đều muốn biết.
- Ta là ai?
Ma Hầu ngạo nghễ cười, yêu quang thông thiên triệt địa phóng lên trời, âm thanh rít gào vang vọng tám phương thiên địa.
- Ta là Tề Thiên Đại Thánh, ta là Tôn Ngộ Không, ta chính là một thời của ngươi.
- Bản tôn.
Bỗng nhiên, một tia sáng trắng tách ra từ trong cơ thể Tôn Ngộ Không, trực tiếp hóa thành một con khỉ vàng, quanh thân lại càng nở rộ tiên quang vô lượng, giờ phút này đang mỉm cười với Tôn Ngộ Không.
- Bản tôn, còn nhớ rõ không, năm xưa trong Hoa Quả sơn có vô số yêu quái, khi đó bản tôn ngươi không có bản lĩnh, nhưng vẫn mang theo Hầu Tử Hầu Tôn đại chiến cùng những yêu quái này, vì bảo vệ Hầu Tử Hầu Tôn, ngươi không sợ nguy hiểm vượt đông hải đến Tây Ngưu Hạ Châu bái Bồ Đề Tổ Sư học được một thân bản lĩnh, nếu không có thiện niệm trong lòng sao có thể có ngươi và ta hôm nay?
- Thiện Thi?
Tôn Ngộ Không lẩm bẩm khẽ run, hắn rõ ràng còn chưa chém ra thiện thi, vì sao thiện thi của hắn lại tự mình xuất hiện?
- Cái gọi là phương pháp trảm tam thi thành Thánh, căn bản là con đường làm hỏng căn cơ của người khác, Tôn Ngộ Không ngươi thật sự muốn đánh mất chính mình, trở thành một quy tắc trong thiên địa chỉ biết vận chuyển này thôi sao?
Thể hồ quán đỉnh, ầm ầm gầm nhẹ, âm thanh của Diệp Hiên như sấm sét nổ tung bên tai Tôn Ngộ Không.
- Ha ha.
Bỗng nhiên, Tôn Ngộ Không cất tiếng cười điên cuồng, thiên địa vô tận ầm ầm lay động, quanh thân hắn phát sáng, đây cũng không phải phật quang mà là một loại ánh sáng hỗn độn, sống lưng vốn có chút gập ghềnh vào giờ phút này cũng trở nên thẳng tắp.
- Đạo Đức Bồ Đề phi chính quả, hôm nay mới biết ta là ta.
Gầm gừ vang tận trời cao, thiên địa ong ong, cả tòa Linh sơn đều đang cuồng bá rung động, một cỗ khí tức kiệt ngạo dám hỏi trời xanh sao bất công phóng thẳng lên trời, làm cho cả tam giới đều có chút ngưng trệ.
Vô tận bầu trời ầm ầm nổ vang, cửu tiêu lôi đình tàn sát bừa bãi, càng làm cho cả linh sơn cuồng bạo rung động, Tây Thiên Như Lai Phật Tổ cùng Nhiên Đăng Cổ Phật ở trong Đại Lôi Âm tự cảm nhận được cái gì sắc mặt đại biến, thể xác và tinh thần đều cực hạn run rẩy, Bồ Tát Phật Đà khắp nơi càng không biết xảy ra chuyện gì, trong nội tâm chỉ đột ngột dâng lên một cỗ cảm giác bất an.
Bắc phong Linh Sơn.
- Đạo hữu, đại ân không lời nào cảm tạ cho hết, hôm nay ta trợ đạo hữu một tay.
Tôn Ngộ Không ngạo nghễ cười, thân thể hắn đang phát sáng, đây là một loại hỗn độn thần quang, tản mát ra một loại khí thế không thể diễn tả thành lời, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng hiện ra vẻ trịnh trọng.
- Chém đi tam thi, mất đi chính mình, đây không phải con đường ta muốn đi, hôm nay tán đi tu vi Tam Thi, đạo hữu có thể nuốt bao nhiêu thì nuốt bấy nhiêu, toàn bộ đều xem bản lĩnh của đạo hữu ngươi.
Tôn Ngộ Không gầm gừ.
- Tam Thi Quy Nguyên.
Ầm ầm!
Trời đất lay động, bầu trời vang lên, Ma Hầu ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, sải bước đi về phía Tôn Ngộ Không, Thần Hầu màu vàng mỉm cười gật đầu cũng đang đi về phía Tôn Ngộ Không.
- Đồng tâm đồng thể, tái chiến thiên địa.
Thiện ác hai thi gầm gừ trời cao. Hai bóng dáng từng tấc từng tấc vỡ vụn, trực tiếp hóa thành hai ấn ký dung nhập vào trong cơ thể Tôn Ngộ Không, chỉ là hai cỗ lực lượng không cách nào tưởng tượng được ngưng tụ trong hư không, hiển nhiên chính là Chuẩn Thánh lực mà thiện ác hai thi lưu lại.
- Đạo hữu, giờ phút này không nuốt thì đợi đến khi nào?
Tôn Ngộ Không kiệt ngạo gầm nhẹ, khí thế chiến thiên tuyệt địa vọt lên trời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận