Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1524: Từng bước đuổi theo (2)

Chương 1524: Từng bước đuổi theo (2)
- Cho dù ngươi có chút thiên phú đối với trận pháp chi đạo, nhưng sáu vạn trận pháp cấm chế phía sau, ngươi căn bản không cách nào đi qua, cũng tất sẽ lấy tính mạng của ngươi.
Cái Thiên Nguyên hung tàn cười lạnh, lần thứ hai bắt đầu tìm hiểu cấm chế pháp trận trước mắt.
Không thể không nói, Cái Thiên Nguyên đích thật là hạng người yêu nghiệt kinh thế, năm đó hắn có thể tranh phong với Vạn Linh chủ nhân, đích xác có chỗ hơn người của hắn.
Giờ phút này Cái Thiên Nguyên cách Hỗn Độn thí luyện chỉ còn lại có chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo cấm chế, đây cũng là một vạn đạo cấm chế cuối cùng, chỉ cần đi qua một vạn đạo cấm chế cuối cùng này, hắn sẽ vượt qua Hỗn Độn thí luyện, mà ước chừng, Diệp Hiên chênh lệch với Cái Thiên Nguyên khoảng có sáu vạn đạo.
Đây là một con số cực kỳ khủng bố, Diệp Hiên muốn vượt qua Cái Thiên Nguyên thì cực kỳ khó khăn.
Hoàn hảo, Cái Thiên Nguyên giờ phút này cũng là bước đi gian nan, bởi vì chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo cấm chế cuối cùng mới là nơi đáng sợ nhất của thí luyện Hỗn Độn, mỗi một cấm chế đều ẩn chứa hung hiểm cực kỳ khủng bố, nếu đạp sai, Cái Thiên Nguyên đều có nguy cơ ngã xuống.
Một vạn năm... Hai vạn năm... Năm vạn năm.
Khi thời gian lại trôi qua năm vạn năm, Cái Thiên Nguyên khó khăn lắm mới có thể phá vỡ mười cấm chế pháp trận, mà cả người hắn đều thở hồng hộc, làm cho người ta có một loại cảm giác gần như kiệt sức.
Hơn chín ngàn đạo hỗn độn thí luyện cuối cùng, mỗi một đạo cấm chế đều cực kỳ đáng sợ, cần người thí luyện đầu nhập toàn bộ thể xác và tinh thần đi tìm hiểu, hao phí tâm lực căn bản không cách nào tưởng tượng.
Hô - Hô – Hô.
Cái Thiên Nguyên không ngừng thở hổn hển, mồ hôi trên trán không ngừng chảy qua gò má, chỉ có phá mười đạo cấm chế, hắn đã hao phí năm vạn năm, còn có một loại cảm giác gần như kiệt sức, làm cho hắn muốn ngủ một giấc thật ngon.
Ầm ầm.
Bỗng nhiên, phía sau Cái Thiên Nguyên truyền đến tiếng động kịch liệt, hắn kinh hãi quay đầu lại, cả người cũng trong nháy mắt ngây dại tại chỗ.
- Làm thế nào có thể?
Khi nhìn thấy cảnh tượng giữa sườn núi, Cái Thiên Nguyên kinh hãi gào thét, chỉ vì Diệp Hiên lần thứ ba tìm hiểu ba vạn đạo cấm chế, mà đối phương lúc này chỉ hao phí năm vạn năm thời gian.
- Không có khả năng, điều này làm sao có thể, cấm chế càng về sau lại càng khó khăn, hắn làm sao có thể nhanh như vậy?
Cái Thiên Nguyên tức giận gào thét, đáy mắt hiện ra vẻ bối rối.
Nếu như dựa theo tình thế như vậy tiếp tục phát triển, vậy không đợi hắn vượt qua hỗn độn thí luyện, Diệp Hiên sớm muộn gì cũng phải sẽ theo hắn, điều này quả thực làm cho tim hắn đập nhanh.
- Tiểu tử thúi, ta cũng không tin vận khí của ngươi thật tốt như vậy, ta muốn xem ngươi có thể đi tới bước nào.
Cái Thiên Nguyên căm hận nói, lần thứ hai bắt đầu tìm hiểu cấm chế thứ mười một.
Thời gian thấm thoắt, trôi qua nhanh chóng.
Lại trôi qua ba vạn năm, Cái Thiên Nguyên cũng chỉ là tìm hiểu được hai đạo cấm chế, nhưng phía sau hắn lần thứ hai truyền đến tiếng ầm ầm, Diệp Hiên đã đi qua cấm chế thứ bốn vạn.
- Đáng ghét.
Cái Thiên Nguyên nổi giận gào thét, đôi mắt đều đã đỏ ngầu, hắn giống như điên rồi, nhanh chóng tìm hiểu cấm chế pháp trận trước mặt, một loại cảm giác cấp bách thật lớn tràn ngập trong lòng.
Chính cái gọi là dục tốc bất đạt, hơn nữa, muốn tìm hiểu về trận pháp thì phải từng bước từng bước, dưới áp lực Diệp Hiên mang đến, tâm thần Cái Thiên Nguyên bất ổn đi tìm hiểu cấm chế pháp trận, lần này xuất hiện vấn đề lớn.
Phốc phốc.
Trong miệng Cái Thiên Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, cả người hắn đều uể oải ngã xuống đất, bị hỗn độn thí luyện cắn trả, nếu không phải hắn là Thiên Nguyên chiến thể, linh hồn bản thân cực kỳ đáng sợ, hỗn độn thí luyện này cắn trả đã lấy tính mạng của hắn.
- Nhưng... Ghê tởm.
Cái Thiên Nguyên giãy dụa đứng dậy, hắn cũng biết mình phạm vào đại kỵ, vội vàng bình phục tâm thần, bắt đầu không ngừng trị liệu thương thế của bản thân, tạm thời không còn chú ý Diệp Hiên.
Bên kia.
Nhàn nhã như đi bộ, tựa như thản nhiên xuất trần, Diệp Hiên đang chậm rãi đi về phía trước, có trật tự tìm hiểu cấm chế trận pháp, hắn hoàn toàn quên đi Cái Thiên Nguyên tồn tại, triệt để đắm chìm trong hải dương tri thức.
Lại hai vạn năm trôi qua, Diệp Hiên lần thứ hai đi qua đạo cấm chế thứ năm vạn, không chút ngừng bước đi vào trong năm cấm chế thứ sáu vạn.
Mà lần này, thời gian lại càng ngắn, Diệp Hiên chỉ dùng một vạn năm ngàn năm đã từ đi ra đạo thứ sáu cấm chế.
Đến đạo cấm chế thứ bảy vạn, Diệp Hiên dùng một vạn năm, cấm chế thứ tám vạn thì Diệp Hiên dùng tám ngàn năm.
Khi Diệp Hiên đi ra từ đạo cấm chế thứ tám vạn, hắn còn chưa thỏa mãn đắm chìm trong trận pháp, cho đến khi thân ảnh Cái Thiên Nguyên phía trước đập vào mắt, Diệp Hiên lúc này mới tỉnh táo lại.
- Diệp Hiên, ngộ tính của ngươi hoàn toàn làm ta lau mắt mà nhìn, chỉ bằng ngươi có thể dùng mấy chục vạn năm đuổi theo, chỉ dựa vào phần ngộ tính này, ngươi cũng có thể xưng kỳ tài.
Cái Thiên Nguyên đặt hai tay sau lưng, thần sắc lộ vẻ cực kỳ bình tĩnh, giống như không thèm để ý chút nào việc Diệp Hiên đuổi kịp bước tiến của hắn, bày ra một bộ tư thái chỉ điểm giang sơn với Diệp Hiên.
Nhưng nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, hai tay Cái Thiên Nguyên đặt sau lưng gắt gao nắm chặt cùng một chỗ, từng đường gân xanh đáng sợ ngay nhúc nhích trên bàn tay của hắn, chứng minh nội tâm của hắn kinh sợ đến loại tình trạng nào.
Trọn vẹn tám vạn đạo hỗn độn thí luyện, năm đó, Cái Thiên Nguyên dùng trọn vẹn một ngàn vạn năm mới đi qua, Diệp Hiên dùng bao nhiêu thời gian?
Bạn cần đăng nhập để bình luận