Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1152 - Gặp lại Hằng Nga



Chương 1152 - Gặp lại Hằng Nga




Thiên địa Vu tộc.
Núi non mênh mông, trời cao đất rộng, mười hai Tổ Vu sơn sừng sững đứng đó, trong mặt đất mênh mông có cự thú Hồng Hoang chạy như bay, trong bầu trời vô tận còn có cổ cầm gào thét khắp trường không.
Huyết khí Vu Tộc cuồn cuộn đầy trời, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng Vu tộc tụng kinh truyền đến.
Diệp Hiên chậm rãi bước di trong hư vô, với tu vi hiện tại của hắn, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được sự khủng bố của Tổ Địa Vu Tộc, trong lục đại Tổ Vu sơn có sáu tia khí tức cực kỳ khủng bố, hiển nhiên chính là sáu đại Tổ Vu xuất thế.
Diệp Hiên một đường đi tới, càng thấy được Cổ Vu Xi Vưu đã từng đánh một trận với hắn, càng thấy được Kiếm Ma đang tu luyện vu pháp, Diệp Hiên cũng không có bất kỳ ba động gì, hắn tới nơi này chỉ muốn tìm một người, một người hắn vẫn không muốn đối mặt, nhưng lại nhất định phải đối mặt.
Nghiễm Hàn tiên tử.
Đúng, Diệp Hiên đi tới tổ địa Vu Tộc chính là muốn tìm Nghiễm Hàn tiên tử, đây cũng là mục đích duy nhất trong chuyến đi này của Diệp Hiên.
Một ngọn núi cao chót vót đâm vào mây, biển mây vờn quanh, khi Diệp Hiên chắp hai tay ra sau lưng nhìn ngọn núi này, sự lạnh lùng trong ánh mắt hắn càng thêm nồng đậm.
Đông!
Bước ra từng bước, hư không gợn sóng, Diệp Hiên trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Phương hướng đi tới chính là ngọn núi trọc trời này. Bởi vì trên ngọn núi này có một người hắn muốn gặp, cũng là người mà hắn nhất định phải đối mặt.
Trên đỉnh cao nhất, sừng sững đứng vững.
Một căn phòng bằng đã, một cây quế, một vị giai nhân đứng dưới cây quế, khi gió trời thổi tới, hương hoa quế phiêu đãng trên toàn bộ ngọn núi, càng làm cho vạt áo giai nhân bay múa theo gió.
Nàng là Nghiễm Hàn tiên tử, nàng là đệ nhất thần nữ của tam giới, được xưng là có dung mạo đẹp nhất tam giới, vô luận thần tiên yêu ma hay quỷ quái đều phải trầm luân dưới sắc mặt của nàng, ngay cả Ngọc Đế và Đại Nghệ năm xưa cũng đều như si như điên vì nàng.
- Chủ nhân, gió lên rồi, đã đến lúc trở về nhà.
Thỏ ngọc hóa thành thân người, lặng yên xuất hiện bên cạnh Hằng Nga, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.
- Đúng vậy, gió lên rồi.
Nghiễm Hàn tiên tử nhìn lên bầu trời, trên mặt hiện ra một nụ cười khổ, chỉ là thân hình nàng chưa nhúc nhích, đôi mắt cũng có chút trống rỗng, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Ngài vẫn chưa thể quên cái chết của Đại Nghệ? Hoặc lo lắng cho tung tích của Diệp Hiên?
Ngọc Nương ôn nhu hỏi, nàng đi theo chủ nhân rất nhiều năm, tự nhiên biết ý nghĩ trong lòng Hằng Nga.
- Đại Nghệ là bởi vì ta mà chết, đây là áy náy không cách nào tiêu tan trong lòng ta, mà Diệp Hiên bị Tây Phương Nhị Thánh mang đi, chỉ sợ cả đời này ta và hắn đã không còn ngày gặp lại.
Nghiễm Hàn tiên tử cười khổ lẩm bẩm, nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ngọc Nương, đôi mắt có chút vô thần nói:
- Ngọc Nương, ngươi nói tại sao ta còn sống?
- Cái này... ?
Nhìn vẻ mặt thê lương của Hằng Nga, Ngọc Nương giật mình không tiếng động, không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào.
- Xem ra ngươi cũng không trả lời được câu hỏi này.
Nghiễm Hàn tiên tử tự giễu cười, nàng đứng ở dưới tàng cây quế, cả người càng thêm trầm cảm.
- Mỗi người đều vì người khác mà sống, tuy rằng mỗi người cũng không muốn thừa nhận, nhưng đây lại là sự thật.
Bỗng nhiên, một giọng nói nhu hòa vang lên trên đỉnh núi, Nghiễm Hàn tiên tử giật mình tại chỗ, mà vẻ mặt Ngọc Nương lại càng đại biến tìm kiếm nguồn âm thanh, sau khi quay đầu, trong miệng phát ra tiếng mắng yêu kiều.
- To gan, đây là nơi ở của thánh nữ Vu tộc, người nào dám tự tiện xông vào....
Bỗng nhiên, lời nói trong miệng Ngọc Nương đột nhiên dừng lại, chỉ vì nàng nhìn thấy một người quen thuộc, một người đến chết cũng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi.
- Diệp... Diệp Hiên?
Ngọc Nương hoảng sợ lùi lại, bởi vì ở trên một đỉnh núi xa xôi, Diệp Hiên đang tản bộ đi về phía hai người, hắn một thân hắc y, tóc xám trắng sau đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhìn về phía Nghiễm Hàn tiên tử.
- Diệp... Diệp Hiên... Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Ngọc Nương bất ngờ bừng tỉnh, chắn trước người Diệp Hiên, chỉ là thân hình run rẩy đã bán đứng nội tâm đang hoảng hốt của nàng.
Chỉ vì Ngọc Nương chưa bao giờ quên, năm đó Diệp Hiên giết quá nhiều người của Vu Tộc, càng tự tay chém giết Đại Nghệ tại chỗ, ngay cả lời cầu tình của Nghiễm Hàn tiên tử cũng bị bỏ qua.
Mà chuyện khiến Ngọc Nương cảm thấy sợ hãi nhất chính là, hai đại Thiên Đình đánh một trận, Diệp Hiên cuối cùng bị Tây Phương nhị thánh mang đi, nhưng hắn lại xuất hiện ở trong tổ địa Vu Tộc, nếu Diệp Hiên thật sự đại khai sát giới, tất sẽ mang đến đả kích cực kỳ thảm trọng cho Vu Tộc, cho dù lục đại Tổ Vu ở đây cũng chưa chắc có thể ngăn cản được đối phương.
- Ngọc Nương, đã lâu không gặp.
Diệp Hiên mỉm cười, thiện ý gật gật đầu chào hỏi Ngọc Nương.
- Diệp Hiên, ngươi đi nhanh đi, nếu để Tổ Vu phát hiện ngươi đi tới Vu tộc chúng ta, bọn họ tất sẽ không tha cho ngươi.
Sắc mặt Ngọc Nương trắng bệch nói.
Đáng tiếc, Diệp Hiên giống như không nghe thấy lời khuyên của Ngọc Nương, giương mắt nhìn về phía Nghiễm Hàn tiên tử dưới tàng cây quế, trên mặt hiện ra vẻ mỉm cười.
- Chàng đến rồi.
Nghiễm Hàn tiên tử khẽ cắn môi, ngơ ngác nhìn Diệp Hiên, trong mắt càng hiện ra hơi nước, đôi mắt cực kỳ phức tạp, ngay cả khí tức quanh thân cũng trở nên cực kỳ hỗn loạn.
- Ta tới rồi.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói, sau đó tản bộ đi về phía Nghiễm Hàn tiên tử, cho đến khi hắn đi đến trước mặt nàng, nâng mặt nàng lên, cẩn thận nhìn chăm chú.
- Nhiều năm không gặp, nàng vẫn rất xinh đẹp.
Diệp Hiên khẽ thở dài nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận