Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 200 - Tiền đặt cược



Chương 200 - Tiền đặt cược




Một khúc cuối cùng, thiên địa tịch liêu, tiểu viện nhỏ hẹp lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Chỉ có Diệp Hiên vẫn cô độc ngồi trầm tư dưới ánh trăng, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
- Đầu... Đầu gỗ... cậu... rốt cuộc cậu là ai?
Cố Hiểu Hiểu mặc dù là một cô gái đánh cá, tầm mắt cũng không cao, nhưng cô cũng không ngu dốt, cô biết rất rõ người có thể bắn ra khúc này, làm sao lại là người bình thường được đây?
- Tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là... tôi không tin, thế giới này có chút người gọi là chí thiện, mà vừa rồi cô lại xuất hiện ở trước mặt của tôi.
Một luồng gió mát phất phơ thổi, mang theo vài sợi tóc của Diệp Hiên tung bay, hai mắt hắn giống như cổ đàm thâm thúy, cũng để cho Cố Hiểu Hiểu khẽ cắn đôi môi nhỏ bé, mà sau đó cô lại nhoẻn miệng cười:
- Đây chính là nguyên nhân cậu ở lại bên cạnh tôi sao?
- Có thể là như vậy.
Diệp Hiên khàn khàn lên tiếng.
...
Thời gian từng ngày trôi qua, Tiểu Hà thôn yên lặng tường hòa, thiếu đi sự huyên náo và ầm ĩ của đô thị, lại nhiều hơn một phần ninh tĩnh và tường hòa.
Diệp Hiên ngoại trừ mỗi ngày rời bến bắt cá cho Cố Hiểu Hiểu ra thì lúc rãnh sẽ đánh đàn mua vui, mà Cố Hiểu Hiểu cũng trở thành người nghe trung thực duy nhất của hắn.
Hôm nay là ngày Cố Bắc Thần về nhà, bởi vì khoảng cách giữa nhà và trường học quá xa xôi nên mỗi tháng cậu chỉ có thể trở về gia hai chuyến, điều này cũng làm cho Cố Hiểu Hiểu muốn làm chút món ngon, chuẩn bị cho em trai của mình.
Trong phòng bếp!
Mùi thơm thức ăn phiêu đãng bay ra, từng món ăn tinh mỹ được Cố Hiểu Hiểu bưng lên bàn, mà Diệp Hiên thì vẫn đang an tĩnh quan sát một quyển cổ tịch, cả người hơi có vẻ trầm tĩnh.
Dát chi!
Tiếng cánh cửa bị đẩy ra truyền đến, chỉ thấy thiếu niên Cố Bắc Thần cả người nhăn nhíu bẩn thỉu, vốn đã là quần áo đơn giản mà giờ lại còn bị ngăn nhiều chỗ rách, đôi mắt càng là có chút phiếm hồng, giống như vừa rồi đã khóc.
- Em... Xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy em trai trông như thế, Cố Hiểu Hiểu lo lắng lên tiếng.
- Chị, có phải chúng ta nghèo sẽ bị người khác lấn ép hay không?
Thiếu niên nhào vào trong lòng chị mình mà nghẹn ngào lên tiếng, nước mắt không cầm được mà chảy ra.
- Em… em đánh nhau với bạn học sao?
Sắc mặt Cố Hiểu Hiểu phức tạp, âm thanh hơi lộ ra uể oải.
- Chị, em nghe lời chị, không có đánh trả, nhưng bọn họ mắng em là một cô nhi, là một tiểu tử nghèo cua đình bắt cá, đời này cũng sẽ không có tiền đồ.
- Được rồi, đừng khóc nữa.
Cố Hiểu Hiểu ôn nhu an ủi:
- Tuy chúng ta nghèo, nhưng chúng ta không trộm không cướp, càng sẽ không làm hại bất kỳ ai, chúng ta nghèo lại có chí khí, chỉ cần em học tập cho giỏi, tương lai nhất định sẽ trở thành nhất một người hữu dụng.
- Ah!
Chợt, một tiếng giễu cợt truyền đến, cũng để cho chị em hai người ngẩn ra, nhìn lại Diệp Hiên.
Diệp Hiên thả quyển sách xuống, đôi mắt xuyên qua mái tóc nhìn về phía thiếu niên, âm thanh quỷ dị không hiểu nói:
- Cậu muốn sẽ không bị lấn áp nữa à?
- Đầu... Đầu gỗ... cậu... ?
Nghe được lời Diệp Hiên nói, thiếu niên mím chặt đôi môi, nhưng vẫn gật đầu.
- Kỳ thực chuyện này rất đơn giản, đợi ngày mai cậu đến trường, người nào chửi hung nhất, ai đánh tàn nhẫn nhất, cậu tìm đến kẻ đó, hung hăng đi đánh hắn, cho đến khi khiến hắn khuất phục cầu xin tha thứ, thì ngày sau trong trường học sẽ không có người lấn át cậu nữa.
Diệp Hiên bình tĩnh, nhưng lại tràn đầy ma lực mê người.
- Nhưng... nhưng tôi đánh không lại hắn.
Thiếu niên lộp bộp lên tiếng.
- Đánh không lại?
Diệp Hiên cười, chỉ là tiếng cười cũng rất âm u, nói:
- Cậu sai rồi, chỉ cần cậu dụng tâm quá độc, thủ đoạn ngoan độc, cậu nhất định có thể đánh thắng được hắn, chỉ cần cậu đánh bại được kẻ hung nhất trong trường, tất cả học sinh đều sẽ sợ cậu, tự nhiên cũng sẽ không còn có người nào lấn át cậu nữa.
- Thật... Thật vậy chăng?
Thiếu niên si ngốc hỏi.
- Có phải thật hay không, cậu có thể thử xem.
Diệp Hiên nói xong thì cũng không nói nữa, lần nữa cầm lấy sách bình tĩnh đọc.
Mà cuộc nói chuyện này làm cho sắc mặt Cố Hiểu Hiểu đại biến, càng vội vàng cảnh cáo thiếu niên, nói:
- Em tuyệt đối không được làm như thế, em phải nhớ kỹ em là người hiền lành, nếu như em làm như thế, vậy há lại không thành một học sinh xấu, vậy thì có gì khác kẻ ức hiếp em? Nếu để cho chị biết em đánh nhau ở trường, em xem chị sẽ xử lý em như thế nào.
Cố Hiểu Hiểu tức giận liếc mắt nhìn Diệp Hiên, mà sau đó lại lớn tiếng cảnh cáo em trai mình.
- Chị, em biết rồi.
Dưới sự răn dạy của Cố Hiểu Hiểu, thiếu niên vội vàng gật đầu đáp lại, nhưng trong mắt lại có một tia kích động, hiển nhiên những lời Diệp Hiên giống như một lời nguyền in thật sâu vào trong đầu thiếu niên.
Cơm tối rất nhanh đã ăn xong, Cố Bắc Thần lần nữa trở lại như thường ngày, cậu xem các chương trình trên tivi, mà Cố Hiểu Hiểu thì lại lôi kéo Diệp Hiên đi ra khỏi cửa phòng, trên khuôn mặt đều là vẻ tức giận.
Ngay giữa chiếc sân nhỏ hẹp, Cố Hiểu Hiểu đứng đối diện cùng Diệp Hiên.
- Đầu gỗ, cậu quá mức rồi, sao cậu có thể dạy em trai tôi như thế?
Cố Hiểu Hiểu trách cứ.
- Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người ta cưỡi, đạo lý này cô không hiểu sao?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Cậu... cậu đây là oai luận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Cố Hiểu Hiểu trướng hồng lên, bị Diệp Hiên làm cho tức giận có chút nói không ra lời.



Bạn cần đăng nhập để bình luận