Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 180 - Chết



Chương 180 - Chết




Cổ Uyển Nhi?
Chợt!
Một tia linh quang xẹt qua trong đầu Diệp Hiên, trong mắt xẹt qua một luồng hiểu ra, giống như đoán được mục đích Cổ Uyển Nhi tới bái phỏng hắn.
- Cô là gì của Cổ Đỉnh Thiên?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Khuôn mặt Cổ Uyển Nhi sầu khổ, đôi môi nhỏ bé cắn lại, nói:
- Cổ Đỉnh Thiên chính là cha tôi, lần này Uyển nhi đến đây, chính là muốn mời ngài mở một mặt lưới, tha cho cha tôi một mạng.
Cứu cha!
Hai chữ đơn giản đã nói rõ mục đích của người này, điều này cũng làm cho Diệp Hiên cười khẩy, nói:
- Cổ Đỉnh Thiên mưu đồ bí mật tạo phản, đây là tội lớn, tùy ý sẽ bị xử tử hình, tuy cô và tôi từng có một mặt duyên cớ, nhưng tôi cũng cứu không được hắn.
Gương mặt Cổ Uyển Nhi không đổi sắc, giống như sớm đã đoán được là kết quả này, điều này cũng làm cho cô do dự một hồi, mà sau đó lại lộ ra nụ cười quyến rũ, chầm chậm đi tới chỗ Diệp Hiên, đôi mắt như thu thủy càng mang theo mị hoặc.
- Diệp tiên sinh, người nào không biết Vũ An Ti là ngài nói gì nghe nấy, chỉ cần ngài nói một câu, là cha tôi có thể rời khỏi khổ ải, chỉ cần ngài có thể giúp Uyển nhi lần này, Uyển nhi sẽ do ngài định đoạt.
Cổ Uyển Nhi mị thái không ngờ, mặt mũi tinh xảo càng xuất hiện một đợt đỏ hồng, lúc đôi môi anh đào thở khẽ còn có hương hoa lan đập vào mặt, quần dài màu đỏ lúc này đã rơi xuống, cơ thể tuyệt mỹ như ngà voi vậy điêu khắc triệt để hiện ra ở trước mặt Diệp Hiên.
Cổ Uyển Nhi đẹp không?
Rất đẹp, vô cùng đẹp, cô là một loại cảm giác đẹp đẽ câu người cho dù khí chất hay dung mạo, tư thái có lồi có lõm đều mang đến một loại cảm giác câu hồn đoạt phách, chỉ cần là người đàn ông, nếu nhìn thấy như vậy một màn, chỉ sợ đều muốn hóa thành cầm thú, làm ra một ít chuyện động tình.
Cổ Uyển Nhi rất tự tin đối với mình, cô tin tưởng không có người đàn ông nào có thể ngăn cản được sự cám dỗ của cô, dù Diệp Hiên trước mắt này cũng không ngoại lệ.
Khuôn mặt Diệp Hiên rất bình tĩnh, đôi mắt như cổ đàm thâm thúy, hắn lạnh nhạt nhìn Cổ Uyển Nhi, không biết trong lòng hắn đến cùng là đang suy nghĩ cái gì.
- Mỹ nhân kế sao?
Diệp Hiên mỉm cười, một tay phất qua hai gò má đỏ thắm của Cổ Uyển Nhi, càng làm cho khuôn mặt cô ửng hồng, đôi môi anh đào khẽ thở vang lên tiếng rên rỉ mắc cở, thân thể mềm mại tuyệt đẹp càng đang khẽ run, mang đến một loại cảm giác cực kỳ ám muội.
- Diệp tiên sinh, để Uyển nhi hầu hạ ngài được không?
Cổ Uyển Nhi nâng lên cánh tay ngọc, vờn quanh ở trên người Diệp Hiên, đôi mắt khép hờ mị thái không ngờ, một bộ dáng dấp ngượng ngùng, mang đến một loại cảm giác cực kỳ mê hoặc.
- Cô là xử nữ sao?
Bỗng nhiên!
Lúc Cổ Uyển Nhi yên lặng đợi Diệp Hiên bắt lấy mình, giọng Diệp Hiên lại hơi đạm mạc truyền đến, cũng để cho Cổ Uyển Nhi hơi biến sắc, mở hai mắt nhìn lại Diệp Hiên.
Khi Cổ Uyển Nhi nhìn thấy nụ cười khinh miệt trên khuôn mặt Diệp Hiên, khí tức cả người cũng lập tức cứng lại, càng có chút bối rối, mà sau đó lại miễn cưỡng cười vui nói:
- Diệp tiên sinh, điều này rất quan trọng sao?
Không trách tâm thần Cổ Uyển Nhi hoảng loạn, phải biết rằng cô cũng không phải xử nữ, sớm đã không biết ăn nằm qua với bao nhiêu người đàn ông, hơn nữa cô còn có một bí mật cực lớn.
Đó chính là Cổ Đỉnh Thiên có thể trở thành là phó phủ chủ Võ Thiên Phủ, là bởi vì cô sớm đã hiến thân cho Tuyệt Thiên Đao Thần, nếu không thì Cổ Đỉnh Thiên cũng chỉ là một võ giả Tông Sư, làm sao có thể đảm nhiệm vị trí phó phủ chủ Võ Thiên Phủ?
- Ba!
Chợt!
Một cái bạt tai vang dội truyền đến, chỉ thấy khuôn mặt Cổ Uyển Nhi nổi lên hiện lên cả dấu một bàn tay, thân thể mềm mại càng ngã lăn ra, máu cũng không cầm được mà theo khóe miệng tràn ra, cả người cũng hoàn toàn dại ra, cô làm sao cũng không nghĩ đến, Diệp Hiên lại có thể ra tay với cô.
Diệp Hiên chỉnh sửa lại quần áo, khuôn mặt thượng trình hiện cực kỳ chán ghét, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía Cổ Uyển Nhi nói:
- Đừng nói cô là tàn hoa bại liễu, dù cho cô là còn trong trắng, cô cảm thấy mình xứng với ta sao?
Diệp Hiên cười khẩy, bước chậm đi tới chỗ Cổ Uyển Nhi, nhìn thẳng xuống cô, lạnh lùng nói:
- Muốn cứu cha cô rất đơn giản, đưa toàn bộ tài sản Cổ gia cho ta, ta tự nhiên sẽ để cho hắn một cái mạng chó, bây giờ thì cô có thể cút được được rồi.
Diệp Hiên nói xong xoay người đi ra ngoài, đối với cơ thể tuyệt đẹp của Cổ Uyển Nhi, hắn căn bản ngay cả nhìn đều lười.
- Diệp Hiên, ngươi đứng lại đó cho ta.
Không chờ Diệp Hiên rời khỏi, Cổ Uyển Nhi xấu hổ giận dữ lên tiếng, càng không cố kỵ cơ thể mình đang phơi bày ra chút nào, cô bước nhanh ngăn lại Diệp Hiên.
Từ nhỏ đến lớn, Cổ Uyển Nhi đã làm gì bị sỉ nhục như thế này?
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, hôm nay cô lại bị Diệp Hiên làm nhục như vậy, làm sao cô có thể chịu được?
- Diệp Hiên, ta cảnh cáo ngươi, Võ Thiên Phủ đã tạo áp lực với Hạ quốc, nếu ngươi không thả cha ta ra, Võ Thiên Phủ sẽ không bảo vệ người dân Hạ quốc nữa. Hơn nữa, không chỉ là Võ Thiên Phủ, hiện các thế lực lớn cũng đều quan tâm đến việc này, quân đội Hạ quốc đã cực kỳ bất mãn đối với ngươi, mặc dù sau lưng ngươi có người ra sức bảo vệ ngươi, nhưng bây giờ bách tính Hạ quốc đều ở đây thóa mạ ngươi, ngươi đã trở thành tội nhân Hạ quốc, không bao lâu nữa, nếu ngươi không thả người, cao tầng Hạ quốc cũng sẽ nhúng tay vào việc này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận