Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 906 - Cùng ngồi đàm đạo



Chương 906 - Cùng ngồi đàm đạo




- Dưới Thánh nhân đều là sâu kiến, Ngộ Không không phải không rõ đạo lý này, cho dù hắn không cam lòng, nhưng chỉ cần hắn không vào Thánh nhân Chi Cảnh, hắn vẫn là Đấu Chiến Thánh Phật, không có thay đổi nào, thì ngươi có thể an tâm.
Nhiên Đăng Cổ Phật đau khổ thở dài nói.
- Hi vọng như thế đi.
Đa Bảo Như Lai nhướng mày nói, chỉ là sát cơ trong mắt lặng yên xẹt qua, bất luận Diệp Hiên, hay là cái con khỉ này, đều là họa lớn trong lòng hắn.

Linh Sơn Bắc Phong cô quạnh không người, biển mây vô tận xanh thẳm bốc hơi, từng luồng lưu quang năm màu vờn quanh giữa biển mây, làm cho người ta có một loại cảm giác rực rỡ tuyệt luân.
Đỉnh núi Bắc Phong.
Tiểu cô nương ngủ say ở trong ngực Diệp Hiên, thân thể nhỏ bé lại càng nở rộ kim quang, từng đợt khí tức chí âm chí tà tiêu tán trong hư không, thân thể vốn gầy gò cũng dần dần trở nên đầy đặn.
- Thập nhị phẩm công đức kim liên là khai đầu bảo, trong đó thai nghén tạo hóa sinh cơ, đứa nhỏ này ăn một hạt sen công đức, giờ phút này thân thể đã khỏi hẳn, đạo hữu không cần lo lắng.
Tôn Ngộ Không ngồi xếp bằng trên ngọn núi, bình thản lên tiếng với Diệp Hiên.
- Thế nhân đều nói Tôn Ngộ Không là một nhân vật vô pháp kiệt ngạo bất tuân, nhưng hôm nay ta thấy đạo hữu tính tình hòa thiện, không kiêu không nóng nảy, xem ra lời đồn của thế nhân không thể coi là thật.
Đôi mắt Diệp Hiên híp lại nói.
Tôn Ngộ Không mỉm cười, hắn chỉ một ngón tay lên trời, sau đó lắc đầu với Diệp Hiên:.
- Trời đất này như ván cờ, chúng sinh như quân cờ.
- Ngươi không phải Tôn Ngộ Không!
Diệp Hiên nói.
Theo lời Diệp Hiên vừa dứt, khuôn mặt vốn bình thản của Tôn Ngộ Không hơi ngẩn ra, trong mắt xẹt qua vẻ phức tạp nhìn về phía Diệp Hiên nói:.
- Đạo hữu nói ta không phải Tôn Ngộ Không, vậy ta là người nào?
- Ngươi đã bao giờ nghe một câu?
Diệp Hiên không trả lời, hỏi.
- Thỉnh đạo hữu chỉ giáo.
Tôn Ngộ Không nhẹ giọng nói.
- Giang sơn dễ thay đổi bản tính khó dời.
- Tuy rằng ta chưa từng gặp qua Tôn Ngộ Không, nhưng còn có một phen hiểu biết về hắn, năm đó hắn đánh nát Lăng Tiêu bảo điện, thà rằng trở thành một phương yêu vương ở hạ giới cũng không muốn thành tiên làm Phật, cho dù đối mặt với Chư Thiên Tiên Phật thì hắn cũng chưa bao giờ khom lưng, tính cách của một người tuy rằng có thể thay đổi, nhưng thứ xâm nhập tận xương tủy kia vĩnh viễn cũng không cách nào thay đổi.
- Nói cho ta biết, ngươi thật sự là Tôn Ngộ Không sao?
Âm thanh Diệp Hiên càng lúc càng bình tĩnh, chỉ là âm thanh cực kỳ chắc chắn, bởi vì hắn vô cùng tin tưởng phán đoán của mình.
Một người, vô luận hắn thay đổi như thế nào, những thứ ở tong tận xương tủy tuyệt đối sẽ không thay đổi, lấy Diệp Hiên làm ví dụ, hắn có thể đối xử rất tốt với tiểu cô nương trong ngực, càng vô cùng tiếc hận về sự ra đi của Trác đại thúc.
Nhưng tâm của hắn thủy chung vẫn lạnh như băng, càng vô tình, nói một câu tàn khốc, nếu ông cháu hai người này cản trở con đường đi tới của hắn, hắn tất sẽ chém giết hai người tại chỗ.
Xem mình biết người.
Diệp Hiên biết rõ về mình, tự nhiên hắn sẽ không tin tưởng Tề Thiên Đại Thánh đường đường năm đó, một nhân vật tuyệt thế vô pháp vô thiên không để Chư Thiên Tiên Phật ở trong mắt giờ phút này lại hiền lành như một lão tăng.
Yên tĩnh! Yên tĩnh, im lặng đến cực hạn.
Tôn Ngộ Không yên lặng nhìn Diệp Hiên, thân hình của hắn khẽ run, hô hấp càng có chút hỗn loạn, chỉ là trong mắt càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ tự giễu.
- Ngươi không phải là ta, ngươi không hiểu những gì ta đã trải qua, sẽ không biết lý do tại sao ta sẽ trở thành như ngày hôm nay.
Tôn Ngộ Không trầm thấp lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng Diệp Hiên, vẻ sắc bén xẹt qua trong mắt.
Diệp Hiên cũng không tránh né ánh mắt của Tôn Ngộ Không, chỉ nhếch miệng mỉm cười nói:.
- Tuy rằng ta không biết ngươi đã trải qua cái gì, nhưng nếu ngươi ngay cả chính mình cũng không làm được, có gì khác đã chết?
Ầm ầm!
Như thần chung mộ cổ, tựa như cửu thiên kinh lôi, âm thanh của Diệp Hiên không ngừng nổ vang trong đầu Tôn Ngộ Không, hắn ngốc trệ không nói gì, phật quang quanh thân lại càng hỗn loạn.
- Kiệt kiệt kiệt!
Bỗng nhiên, một tiếng cười điên cuồng càn rỡ truyền đến từ trong miệng Tôn Ngộ Không, một luồng khí tức chí yêu chí ma tràn ngập khắp người hắn.
- Bản tôn, ngươi quả thực chính là một trò đùa, đạo lý nhe thế, ngay cả tiểu tử này cũng hiểu được, nhưng ngươi vẫn muốn trấn áp ta, ngươi quả thực ngu xuẩn đến cực điểm.
- Câm miệng lại!
Sắc mặt Tôn Ngộ Không đại biến, trong miệng tụng một tiếng phật hiệu, phật quang cực kỳ khủng bố nhộn nhạo ra, thế mà trong cơ thể hắn lại truyền đến một tiếng kêu la thống khổ.
- Hắn là ai?-.
Đôi mắt Diệp Hiên híp lại, pháp nhãn thiên đế ong ong luân chuyển, giống như muốn nhìn thấu trong cơ thể Tôn Ngộ Không rốt cuộc tồn tại người nào.
Bỗng nhiên….
Một tia sáng chói lóa để Diệp Hiên không thể mở được hai mắt, nhưng hắn vẫn nhìn một hình dáng trong cơ thể Tôn Ngộ Không.
Một con khỉ, bộ lông màu vàng, dung mạo dữ tợn đáng sợ, quanh thân nở rộ ánh sáng yêu ma, đang cất tiếng rống giận dữ ở trong cơ thể Tôn Ngộ Không, một đôi răng nanh chói mắt lóe ra hàn quang, một đôi hung đồng nở rộ vẻ khát máu, càng có khí thế kiệt ngạo bất tuân vô pháp vô thiên, đang ở trong cơ thể Tôn Ngộ Không đối diện với Diệp Hiên.
Một sợi xích màu vàng quấn quanh ma hầu, vô luận ma hầu gào thét như thế nào, đều không thể tránh thoát khỏi xiềng xích, chỉ là khí tức chí yêu chí ma kia nở rộ cuồng bạo ở quanh thân hắn, trong đôi mắt hung lệ kia càng lộ ra vẻ chiến thiên tuyệt địa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận