Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1362 - Chôn cất chính mình trong kiếp này (2)



Chương 1362 - Chôn cất chính mình trong kiếp này (2)




Phanh!
Trấn Nguyên Tử giơ tay lên đánh ra một đạo liệt thiên đại thuật, khó khăn lắm mới triệt tiêu một kích này của Hồng Quân Đạo Tổ, bản thân bị chấn động bay ra ức vạn dặm, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn về phía Diệp Hiên.
- Vì... vì cái gì?
Trấn nguyên tử run giọng khó hiểu, trong tâm thần nhấc lên sóng to gió lớn ngập trời.
Lúc này.
Thân thể Diệp Hiên ngưng hình ra, cả người hắn nửa quỳ ở trong tinh không, một thân tu vi triệt để tán hết, chỉ có một luồng lực lượng thời không kia chống đỡ hắn không có ngã xuống, Tịch Diệt chiến y trên người cũng lần thứ hai biến mất.
- Tên hề nhảy nhót, chết không đáng tiếc.
Bàn Cổ chân thân đánh tới một quyền, trực tiếp xuyên qua lồng ngực Diệp Hiên, không có tu vi thiên đạo thất kiếp chống đỡ, thân thể của hắn căn bản không chịu nổi một kích của Bàn Cổ chân thân.
Khụ khụ khụ.
Trong miệng Diệp Hiên không ngừng ho ra máu, một tia tươi cười thê lương hiện ra trên mặt hắn, giờ phút này hắn đã dầu hết đèn tắt, ngay cả Hồng Quân Đạo Tổ không giết hắn, hắn cũng phải hồn phi phách tán ở trong thiên địa.
- Các ngươi đều muốn ta chết, các ngươi rốt cục thành công, nhưng trước khi ta chết, ta sẽ tặng các ngươi một phần đại lễ.
- Ha ha ha.
Diệp Hiên không ngừng ho ra máu, nhưng tiếng cười càng thêm thảm thiết, một luồng lực lượng thời không bồi hồi quanh người hắn, đây cũng là lực lượng cuối cùng của hắn.
Ầm ầm.
Thời gian đang ngưng đọng, không gian đang đóng băng, Diệp Hiên khoanh chân ở trong tinh không, mi tâm của hắn đang phát sáng, một cây con thời không đang phiêu đãng ra từ trong mi tâm của hắn.
Ào ào ào.
Mầm non thời không lay động ở trong tinh không, vẻn vẹn chỉ có ba tấc, nhưng lại điên cuồng sinh trưởng một cách quỷ dị, cho đến khi hóa thành đại thụ kình thiên, ngang dọc ở trong tinh không.
Dưới tàng cây Thời Không Thần Thụ, Diệp Hiên khoanh chân mà ngồi.
Khuôn mặt của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh không có nửa điểm gợn sóng, chỉ có âm thanh tụng kinh của chư thiên truyền đến khắp tám phương thiên địa, cả người Diệp Hiên đều bị lực lượng thời không bao phủ.
- Xuyên qua vũ trụ hồng hoang, ngưng luyện thiên địa huyền hoàng, xuyên qua quá khức và tương lai, tồn tại trong năm tháng trường hà vạn cổ thời không, ta dùng sinh mệnh của ta kêu gọi ngươi...
Ầm ầm!
Thời Không Thần Thụ ầm ầm lay động, huyết nhục Diệp Hiên đang dần dần biến mất, cả người hắn hóa thành một cỗ xương khô, không còn có bất kỳ sinh cơ nào truyền đến, thật sự bỏ mạng ở trong thiên địa.
Nhưng tuy Diệp Hiên ngã xuống, nhưng thời không thần thụ trên đỉnh đầu hắn lại điên cuồng lay động, vô cùng vô tận thời không lực tràn ngập ra, càng làm cho tinh không tam thập tam trọng thiên ngoại truyền đến tiếng sóng triều cuồn cuộn.
Ào ào.
Phá vỡ cổ kim thiên địa, nghịch chuyển năm tháng sông dài, một thân ảnh hư ảo đang nghịch chuyển sông dài năm tháng từ tương lai đến kiếp này.
Sóng biển năm tháng không ngừng lay động dưới chân hắn, Thần Tinh đầy trời đều ảm đạm không ánh sáng, chỉ có đạo thân ảnh này trở thành Thần Tinh rực rỡ nhất trong thiên địa.
- Ai!
- Kiếp không phải kiếp, nan không phải nan, vạn cổ không lưu một tiếng thở dài.
Thiên địa đồng bi, vạn cổ tịch mịch, đạo thân ảnh này ngược dòng sông dài năm tháng đi tới kiếp này, thân hình của hắn mơ hồ không rõ, nhưng lại đứng ở trước bộ xương khô của Diệp Hiên, yên lặng mà không nói nên lời.
Tiêu Điều, cô tịch, bi thương, còn có một loại tịch mịch không thể diễn tả thành lời, hắn yên lặng nhìn xương khô của Diệp Hiên, trong miệng chỉ truyền đến một tiếng thở dài.
- Ngươi nói ngươi muốn thay đổi tương lai, phá vỡ sự ràng buộc của số phận, nhưng tương lai ta đang biến mất, kiếp này không chỉ là kiếp nạn của ngươi, mà còn là kiếp nạn của ta.
- Thời không khó lường, năm tháng vô tình, một kiếp nạn này vốn là Tru Thiên Kích mang ngươi vượt qua, nhưng vì sao lại biến thành như vậy?
Hư ảnh thở dài đầy tịch mịch.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Nhân tộc Tam hoàng hoảng sợ quát to.
Thiên địa nghiêm trang, vạn pháp không tiếng động, thời không toàn bộ Thiên địa tam giới đều ngưng trệ không tiến, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến tinh không tam thập tam trọng thiên ngoại.
- Ta là ai?
Đạo hư ảnh này chậm rãi xoay người, thân hình của hắn dần dần ngưng thật, một gương mặt quen thuộc cũng hiện ra trong mắt mọi người.
- Diệp... Diệp Hiên?
Nhân tộc Tam hoàng hoảng sợ hét lớn, không chỉ Nhân tộc Tam hoàng, ngay cả Hồng Quân đạo tổ ngồi xếp bằng trên tinh không đều đang cực hạn run rẩy, thiên đạo ý chí giờ phút này đều biến mất không còn tăm hơi, giống như bởi vì người này xuất hiện, ngay cả Thiên Đạo ý chí đều cực kỳ kiêng kỵ.
- Nghịch chuyển sông dài năm tháng, phá vỡ cổ hôm nay, ta từ tương lai đi đến kiếp này, chính là vì hạ táng kiếp này của mình.
Hư ảnh nhẹ giọng thì thầm.
- Đi chết đi.
Nhân tộc Tam hoàng run rẩy rống to, đánh ra nhân đạo đại thuật giết tới hư ảnh.
Ông!
Hư ảnh màu đen yên lặng không nói gì, thế nhưng Nhân tộc Tam hoàng lại quỷ dị hóa thành từng mảnh nhỏ, ầm ầm tiêu tán ở trong tinh không, nhân đạo đại thuật bọn hắn đánh ra càng hóa thành hư ảo.
- Đạo... Đạo hữu đến từ tương lai?
Sắc mặt Hồng Quân Đạo Tổ tái nhợt, thể xác và tinh thần đang cực hạn run rẩy, chỉ vì tuyết nguyệt ầm ầm dị động để cho hắn có một loại cảm giác đại khủng bố đến cực hạn, hắn chỉ là nhìn thoáng qua hư ảnh màu đen, cảm giác thánh tâm của mình đều đang kịch liệt lay động, giống như một ánh mắt của đối phương đã có thể giết chết hắn không còn tăm hơi.
Đáng tiếc, hư ảnh màu đen cũng không có trả lời, từ đầu đến cuối cũng không có nhìn Hồng Quân Đạo Tổ một cái, mà yên lặng nhìn khô cốt của Diệp Hiên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận