Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 327 - Chiến trường huyết hải (2)



Chương 327 - Chiến trường huyết hải (2)




- Chính là chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ địch vĩnh viễn, Huyết Hà ngươi có thể xuất hiện ở trước mặt ta, nói vậy cũng là muốn lưu cho mình một con đường lui?
Diệp Hiên vẫn còn đang mỉm cười, chỉ là ánh mắt nhìn Huyết Hà lão tổ lại mang đôi chút khó hiểu.
Nghe những lời Diệp Hiên nói, khuôn mặt Huyết Hà lão tổ âm tình bất định, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hiển nhiên, điều Diệp Hiên nói đúng là suy nghĩ trong lòng Huyết Hà lão tổ, chỉ là hắn vẫn không thể triệt để quyết định, có nên đứng về phía Diệp Hiên hay không.
Nếu như hắn lựa chọn sai, không chỉ có Diệp Hiên phải chết, mà ngay chính hắn cũng sẽ phải chôn cùng Diệp Hiên.
- Diệp đạo hữu, không bằng ngươi và ta làm giao dịch, như thế nào?
Huyết Hà lão tổ yên lặng một lúc lâu, hắn lại lên tiếng thăm dò Diệp Hiên.
- Ồ?
Diệp Hiên mỉm cười, nói:
- Không biết ngươi muốn làm giao dịch thế nào với ta?
- Nếu ngươi giết chết Nguyên Linh, giúp ta đoạt lại Bổn Nguyên Châu, ta sẽ cho ngươi một hồi đại cơ duyên, khi ngươi bước vào trong Địa Tiên giới, không qua vạn năm, cũng có thể trở thành Đại La Kim Tiên, trở thành tồn tại được xưng tôn làm tổ.
Huyết Hà lão tổ híp mắt lại nói.
- Huyết Hà, ngươi nghĩ ta là con nít ba tuổi hay sao?
Đôi mắt Diệp Hiên dần dần âm lãnh, nhìn Huyết Hà lão tổ đầy sát cơ, nói:
- Bằng vào những lời mạnh miệng của ngươi, đã muốn để cho ta tin tưởng, đây chẳng phải là một trò cười?
- Diệp đạo hữu, có phải ngươi cho rằng Nguyên Linh chính là tàn hồn Nguyên Ma hay không?
Huyết Hà lão tổ đột nhiên nói.
- Chẳng lẽ không đúng?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại.
- Lầm to, Nguyên Ma sớm đã chết ở vạn năm trước, mà kẻ giết chết hắn chính là Nguyên Linh.
Sắc mặt Huyết Hà lão tổ tái nhợt, giống như rơi vào trong hồi ức lâu đời, sự sợ hãi trong mắt cũng cực kỳ lớn.
- Diệp đạo hữu, ta có thể trịnh trọng nói cho ngươi biết một điều, Nguyên Linh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, giống như năm đó hắn không bỏ qua Nguyên Ma, dù cho ngươi có Tru Thiên kích ở trong tay, càng là thành tiên ở trong phàm trần, thế nhưng ngươi căn bản không tưởng tượng nổi sự khủng bố của Nguyên Linh.
Hắn đang mưu đồ một đại cục thiên địa, mà ngươi chính là một quân cờ quan trọng trong đó, mà ta cũng chỉ là con rối ở trong tay hắn mà thôi.
Nghe Huyết Hà lão tổ kể lại, mặt Diệp Hiên bỗng trở nên hung ác nham hiểm, hắn không ngờ suy đoán của mình lại lệch lạc đến như vậy, thì ra Nguyên Linh căn bản cũng không phải tàn hồn của Nguyên Ma, vậy tên Nguyên Linh kia rốt cuộc là người nào?
- Ta cảm thấy rất kỳ quái, nếu ngươi đã nói Nguyên Linh cường đại như thế, vậy tại sao ngươi lại còn xuất hiện ở trước mặt của ta, lẽ nào ngươi sẽ không sợ hắn sẽ giết ngươi sao?
Diệp Hiên âm trầm hỏi.
- Bởi vì ta không muốn làm một con rối, chỉ có giết Nguyên Linh, ta mới thật sự có thể chưởng khống vận mệnh của mình.
Khuôn mặt Huyết Hà lão tổ căng cứng đến đỏ bừng, âm thanh đều cũng trở nên run sợ, hiển nhiên hắn cùng với Nguyên Linh cũng có một đoạn chuyện cũ lâu đời.
- Nói cho ta, chân thân Nguyên Linh là ai?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Nghe thấy Diệp Hiên hỏi, Huyết Hà lão tổ chậm rãi lắc đầu, cười khổ lên tiếng nói:
- Nói ra có thể ngươi sẽ không tin, ta đây cũng thật không biết chân thân Nguyên Linh là người phương nào, vạn năm này tiếp xúc cùng hắn, ta chỉ biết hắn là tàn hồn tồn thế, chỉ là căn cứ suy đoán của ta hắn chắc là hỗn....
Ầm!
Chợt, không đợi Huyết Hà lão tổ nói xong, phương thiên địa này bất chợt biến ảo phong vân, gương mặt Nguyên Linh lại bất ngờ xuất hiện trên bầu trời, mảng ma quang kia rung chuyển thiên địa, âm thanh lạnh lẽo vô tình truyền đến ở tám phương.
- Huyết Hà, ngươi nói nhiều quá rồi.
Ông!
Thiên địa chập chờn, càn khôn nghịch chuyển, chỉ thấy ma quang thông thiên bao phủ lấy Huyết Hà lão tổ, trong nháy mắt làm cho Huyết Hà lão tổ biến mất không thấy đâu nữa.
- Đồ nhi ngoan của ta, nếu ngươi đã muốn biết thân phận thật của ta, vậy vi sư sẽ ở chiến trường thượng cổ chờ ngươi, sẽ cho ngươi một câu trả lời hài lòng.
Giọng của Nguyên Linh quanh quẩn khắp nơi, gương mặt trên bầu trời cũng tiêu tán mất, mà Diệp Hiên vẫn đứng đấy lẳng lặng nhìn một màn này, chỉ là đôi mắt hắn khép mở, hư không xung quanh đây đều bị nổ nát vụn không chịu nổi.
- Chẳng cần biết ngươi là ai, kết quả cuối cùng, chỉ có chết.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, tiên quang màu đỏ quanh thân hơi nhộn nhạo... Hắn vũ động ống tay áo càn khôn, trực tiếp nhét Nguyệt Thần vào không gian bên trong, bước ra một bước chợt biến mất ở trong trời đất.
...
Đoạn Tràng sơn, núi cao vạn trượng, thẳng vào mây trời.
Chỉ là Đoạn Tràng sơn hôm nay, phi điểu không thấy mãnh thú không còn tăm hơi, dãy núi liên miên chập chùng đang nở rộ huyết quang thông thiên, những dãy núi kia mênh mông vô ngần kia lại rời mặt đất, chìm nổi ở trong không gian.
Một cánh cổng màu đỏ mở rộng ở sườn núi, còn có tiếng quỷ khóc thần hào từ bên trong truyền ra, nghe qua giống như linh hồn đều muốn tịch diệt.
Ùng ùng.
Huyết khí mênh mông cuồn cuộn ba vạn dặm, huyết liên khắp nơi mở ra ở hư không, tiên quang nóng rực che trời che đất, ở phía chân trời xa xôi kia, tiên quang huyết sắc dâng trào ở xung quanh người Diệp Hiên, hắn đi từng bước một đạp không mà đến, hoa sen màu máu sau lưng không ngừng nổ tung.
Đngươi —— đngươi —— Đùng.
Như trống trận sát sinh đang gióng lên, lại tựa như cửu thiên tinh hà đang cuốn ngược, theo mỗi một bước chân Diệp Hiên rơi xuống, nơi này đều trở nên rung động, càng mơ hồ có dấu hiệu quy liệt.
- Đồ nhi, chúc mừng ngươi đã thành tiên, hôm nay thầy trò chúng ta cũng sắp có cái kết thúc.
Trong chiến trường huyết hải, huyết hải vô tận lật thiên, ngàn vạn vong hồn đang gào khóc, Nguyên Linh cầm một quyển kinh thư màu xanh trong tay, sừng sững ở trên huyết hải, hắn xuyên qua chiến trường huyết hải nhìn đến Diệp Hiên, âm thanh tang thương mà khàn khàn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận