Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 379 - Thiên Đình truy tung (2)



Chương 379 - Thiên Đình truy tung (2)




- Còn đây là tướng mạo của Tru Yêu Hiển Thánh Chân Quân, nếu như phát hiện Chân Quân, nhất định phải mau mau bẩm báo cho Thiên Đình.
Thái Bạch Kim Tinh uy nghiêm lên tiếng, ném ra một khối ngọc giản, mang theo thiên binh thiên tướng chạy tới tông môn kế tiếp.
- Cung tiễn tiên sứ.
Cửu Hoa Huyền Tiên khom người hướng Thái Bạch Kim Tinh cúi đầu, tự thả tư thế cực thấp, tảng đá trong lòng lặng yên rơi xuống.
Theo Thái Bạch Kim Tinh rời khỏi, Cửu Hoa Huyền Tiên cầm ngọc giản, một đạo tiên quang nhộn nhạo ra, trực tiếp hiển hóa tướng mạo của Diệp Hiên ở trong hư không, cho môn hạ đệ tử nhìn lại, nói:
- Đây là Tru Yêu Hiển Thánh Chân Quân, nếu các ngươi hạ sơn gặp phải người này, cần mau mau thông báo tông môn, bổn tông tất nhiên có thưởng lớn.
- Sư huynh, Tru Yêu Hiển Thánh Chân Quân là người phương nào, dĩ nhiên làm cho Ngọc Đế phát ra pháp chỉ, Thái Bạch Kim Tinh càng tự mình đến đến hạ giới tìm kiếm người này?
- Hắc hắc, ngươi cũng không biết, ta có thể nói cho ngươi, Tru Yêu Hiển Thánh Chân Quân tên Diệp Hiên, vài ngày trước chiến một trận cùng tam giới chiến thần Dương Tiễn, dĩ nhiên đánh Dương Tiễn nhục thân yên diệt, chân linh đều trốn chết xuống hạ giới, chỉ là Diệp Hiên cũng không dễ chịu, bản thân cũng bị trọng thương, hiện tại không biết người ở phương nào.
- Theo ta, Địa Tiên Giới mênh mông vô biên, trừ phi đời trước chúng ta có phúc lớn, nếu không thì làm sao có thể đụng tới Diệp Hiên này?
- Ta nghe nói, Thiên Đình vì tìm kiếm vị Diệp Chân Quân này, ban thưởng một viên Cửu Chuyển Kim Đan, mà Cửu Chuyển Kim Đan ở Thiên Đình cũng là trọng bảo, nếu phàm nhân có thể dùng đều có thể phi thăng thành tiên, cũng không biết ai có thể nhận được tạo hóa to lớn thế này.
Đệ tử Cửu Hoa tiên tông dồn dập nghị luận, lộ ra vẻ ầm ĩ tột cùng, mà tất cả mọi người không có chú ý, thiếu niên Lê Giang Lưu gắt gao nhìn chằm chằm tướng mạo Diệp Hiên trong hư không, vẻ mặt đều dại ra.
Giờ khắc này, tâm thần Lê Giang Lưu như biển mạnh vỗ bờ, sắc mặt căng đỏ tới cực điểm, bởi vì hắn dám cực kỳ khẳng định, người mà mình cứu có dung mạo giống như đúc Tru Yêu Hiển Thánh Chân Quân.
Không được, không phải giống nhau như đúc, mà căn bản chính là một người.
Thiếu niên Lê Giang Lưu hiện tại có một loại xung động cực lớn, hắn thật muốn bước ra khỏi đám người, báo tin tức của Diệp Hiên cho Cửu Hoa Huyền Tiên, nhưng hắn vừa bước ra một bước, cũng không nhịn được thở dài, vẫn không có làm ra việc này.
Cửu Chuyển Kim Đan, công pháp bí tịch, đứng hàng Tiên ban, đây đều là thứ Lê Giang Lưu mộng tưởng, mà khi hắn nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Hiên, hắn hoàn toàn có thể cảm giác được vị Thiên Đình Chân Quân này căn bản không muốn để người ta biết hắn ẩn nấp ở trong Cửu Hoa tiên tông.
Lê Giang Lưu dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên, tâm tư rất đơn thuần thiện lương, không được Diệp Hiên cho phép, hắn cũng không cần đi đầu làm chủ, đợi trở lại chỗ ở của mình, hỏi thăm qua ý kiến của Diệp Hiên lại tính toán.
Thiếu niên cũng không biết, may mắn hắn không có bị tham lam che đậy, nếu như hắn thật tiết lộ ra tin tức của Diệp Hiên, chờ đợi hắn chỉ có kết quả thân tử đạo tiêu.
Trong lúc đó, Diệp Hiên ngồi trong nhà đá, mặt mũi của hắn không đau không vui, nhìn không ra trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, chỉ là sát cơ lượn quanh người đang dần dần mất đi.
Tuy Diệp Hiên trọng thương chưa lành, nhưng bây giờ cũng khôi phục lại tu vi Thiên Tiên, một đôi pháp nhãn tự nhiên thấy rõ cảnh tượng trước đó.
- Thiếu niên này có chút ý tứ.
Diệp Hiên tự nhiên cười một tiếng, thân thể dần dần hư huyễn, biến mất trong nhà đá.
Một canh giờ trôi qua.
Khi thiếu niên Lê Giang Lưu ôm tâm tình thấp thỏm trở lại nơi ở, hắn phát hiện trong nhà đá không có một bóng người, hơi ngẩn ra, lắc đầu cười khổ, xem ra vị Diệp Chân Quân này biết Thiên Đình đang tìm hắn, đã không cáo mà biệt.
Tuy tâm tình Lê Giang Lưu có chút thất lạc, biết mình mất đi một cơ duyên to bằng trời, nhưng tâm tư hắn vốn đơn thuần, cũng không có quá hối hận, dù sao hắn cũng biết, Diệp Hiên đường đường là đại tiên Thiên Đình, như thế nào sẽ để phàm nhân hắn ở trong lòng.
Tạp dịch sơn, sau núi.
Diệp Hiên mở một động phủ, sau đó dùng một tảng đá lớn che lại động phủ, bế tử quan, lần này hắn không muốn để cho bất kỳ kẻ nào quấy rối, cho đến khi hắn khôi phục thương thế, mới đi ra khỏi động phủ.
Từ nơi này cũng có thể nhìn ra, con đường tu luyện của Diệp Hiên trên như bước trên băng mỏng, vĩnh viễn cũng sẽ không muốn đặt mình ở trong nguy hiểm.
...
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, thời gian dần dần trôi qua.
Thương hải tang điền, tuế nguyệt biến thiên, thời gian là đao giết heo vô tình nhất, đối với phàm nhân mà nói, chính là lợi khí đòi mạng, đối với tu tiên giả mà nói cũng là động lực thúc giục bọn họ tiến tới.
Mười năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, ở trong Địa Tiên giới mênh mông, mười năm cũng giống như trong nháy mắt.
Một ngày này, trời cao mây trắng, mặt trời mới mọc lên từ phía đông, thiên địa dần dần được chiếu sáng tỏ, phía trên động phủ Diệp Hiên bế quan càng mọc đầy cỏ dại, không có ai sẽ nghĩ tới trong động phủ này cất giấu một nhân vật kinh thiên động địa.
Chợt!
Ầm.
Một tiếng nổ lớn nặng nề truyền đến, chỉ thấy cự thạch ngăn chặn động phủ ầm ầm nát vụn, một đạo Thái Ất tiên quang tự trong động phủ nhộn nhạo ra, một bóng dáng thon dài chậm chạp đi ra.
Diệp Hiên một thân đạo bào màu đen, Thái Ất tiên quang vờn quanh ngoài thân, sợi tóc đen rũ xuống đầu, đôi mắt khép mở, Thái Ất tiên quang lưu chuyển trong mắt, chỗ hư không mà ánh mắt rảo qua đều hơi vặn vẹo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận