Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1767: Bá đạo như thiên

Chương 1767: Bá đạo như thiên
Đông —— đông —— đông!
Từng tiếng chuông vang vọng trong Bất Tử Thiên Điện, từng thân ảnh khủng bố đứng ở hai bên cung điện, khí tức của một người tùy tiện ở nơi này đều làm cho Diệp Hiên nhìn không thấu, chứng tỏ tất cả bọn họ đều là tồn tại khủng bố siêu thoát Âm Dương nhị cảnh.
Đạp - Đạp - Đạp.
Diệp Hiên đang tản bộ đi về phía trước, từng bước đi qua những người này, tiếng bước chân của hắn quanh quẩn trong điện đường cổ xưa, trên mặt cũng không có bất kỳ dao động gì.
Cho đến khi Diệp Hiên đi tới giữa điện, một bóng người ngồi ở trên ghế cao, người này có gương mặt oai hùng toàn thân áo đen, đang tò mò đánh giá Diệp Hiên.
Bất Tử điện chủ Minh Thiên, cũng là người chấp chưởng Bất Tử Thiên Điện đương thời, một thân tu vi thẳng đến Bất Hủ. Truyền thuyết kể rằng thời niên thiếu của người này từng tranh phong với Vạn Linh chi chủ, cuối cùng lại bại trong tay Vạn Linh thiên chủ, từ nay về sau mất đi tư cách tranh đoạt Vạn Cổ Chí Cường.
- Ta đã tới rồi, người ta muốn thì sao?
Diệp Hiên đứng ở trong điện, hắn nhìn về phía Bất Tử điện chủ Minh Thiên, thanh âm bình tĩnh mà trầm thấp.
- Mang người tới.
Minh Thiên nhẹ nhàng phất tay, chỉ nghe một trận tiếng bước chân từ ngoài điện truyền đến, Nguyên Linh cả người đẫm máu bị áp giải lên.
- Đồ nhi?
Khi Nguyên Linh thấy rõ dung mạo Diệp Hiên, kinh hô ra tiếng, linh hồn giống như ngưng trệ, một tia tuyệt vọng xẹt qua đáy mắt.
Năm tháng dài đằng đẵng trôi qua, giờ phút này Nguyên Linh đã hiện ra già nua rất nhiều, toàn bộ tóc của hắn đã xám trắng, thân hình cũng gầy gò còng xuống, làm sao còn có tư thế thần võ bất phàm năm đó?
- Tại sao ngươi lại đến?
Nguyên Linh tức giận hét lớn, trong hai mắt hiện ra vẻ khô héo, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng tình cảnh của Diệp Hiên lúc này, đây căn bản là hành vi chịu chết.
Nguyên Linh bị bắt về Bất Tử Thiên Điện, không có ý định có thể sống sót đi ra ngoài, bởi vì hắn biết mình sẽ có kết cục gì, hắn chỉ hy vọng Diệp Hiên có thể sống sót thật tốt, tương lai trở thành vạn cổ chí cường, đây cũng là tâm nguyện cả đời của hắn, hắn sẽ cảm thấy kiêu ngạo vô thượng vì có thể bồi dưỡng ra một đệ tử như Diệp Hiên.
- Đồ nhi bái kiến sư tôn.
Diệp Hiên khom người bái lạy Nguyên Linh, sau đó sải bước đi tới trước mặt Nguyên Linh, cởi xích trói trên người hắn, sau đó xoay người nhìn về phía Bất Tử Điện chủ nói:
- Ta không muốn nói nhảm nhiều, ta đã tới, hiện tại có thể thả hắn rời khỏi hay không?
- Nguyên Linh vốn là một trong ba ngàn ma thần thị vệ của điện ta, dựa theo sai lầm hắn đã phạm, phải hình thần câu diệt mà chết, tuy nhiên Thiên Chủ lão nhân gia đã lên tiếng, chỉ cần ngươi chịu đi tới Bất Tử Thiên điện ta, có thể tha thứ tội lỗi của hắn, hắn hiện tại có thể đi.
Bất Tử Thiên Chủ trầm giọng nói.
- Đa tạ.
Diệp Hiên đánh ra một đạo thời không lực, căn bản không để cho Nguyên Linh từ chối, trực tiếp đánh hắn ra khỏi Bất Tử thiên điện, Nguyên Linh chỉ có thể tức giận gào thét.
- Thiên chỉ muốn gặp ngươi, ngươi đi vào đi.
Bất Tử điện chủ Minh Thiên phất tay mở ra một cánh cửa ánh sáng. Diệp Hiên không chút do dự, sải bước tiến vào trong quang môn, cho đến khi hắn biến mất không thấy, quang môn cũng theo đó khép lại.
......
Đây là một mảnh rừng trúc, có gió nhẹ thổi qua làm cho lá trúc ào ào lay động.
Ở sâu trong rừng trúc có một hồ nước, bên cạnh hồ nước có một thân ảnh sừng sững, người này mặc hắc sam, vẻ mặt tuấn tú, quanh thân cũng không có chút khí tức nào hiện ra, tựa như một phàm nhân yên tĩnh sừng sững.
- Ta đã chờ ngươi rất lâu, may mắn là ta đã chờ được.
Thanh niên áo đen chậm rãi xoay người, đôi mắt tựa như chư thiên vũ trụ, thỉnh thoảng có tịch diệt quang mang xẹt qua đáy mắt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên tràn ngập thâm ý.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên an tĩnh nhìn thanh niên áo đen phía trước, nội tâm đột ngột dâng lên một loại cảm giác kinh ngạc.
Người này... Người này...
Tự dưng, cả người Diệp Hiên đờ đẫn tại chỗ, bởi vì hắc y nhân phía trước cho hắn một loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, tựa như hắn đã gặp qua ở nơi nào.
Nhưng Diệp Hiên vô cùng rõ ràng, mình chưa từng thấy qua người này, loại cảm giác tự dưng này làm cho Diệp Hiên cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
- Luôn luôn có hai bông hoa tương tự trên thế giới, ta thấy ta trước kia ở trên người ngươi, bởi vì ngươi và ta là cùng một loại người.
Thanh niên áo đen thì thầm.
- Ngươi là... Bất Tử thiên chủ?
Diệp Hiên lên tiếng thăm dò.
- Ngươi có thể gọi ta là Bất Tử thiên chủ, tuy nhiên nếu ngươi nguyện ý cũng có thể xưng ta một tiếng sư tôn.
Bất Tử Thiên Chủ mỉm cười nói.
- Sư tôn?
Diệp Hiên đột nhiên ngẩn ra, có chút không hiểu Bất Tử Thiên Chủ có ý gì.
- Ngươi tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, lại càng chiếm được Tru Thiên Kích của ta, huống hồ Phá Hư Thiên Kinh cũng ở trong tay ngươi, tuy rằng ta chưa từng dạy qua ngươi bất kỳ phương pháp tu luyện nào, nhưng trên người ngươi lại có truyền thừa của ta, gọi ta một tiếng sư tôn cũng không quá đáng.
Bất Tử thiên chủ nhẹ giọng nói.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên yên lặng không nói nên lời, lúc hắn chưa tới Bất Tử Thiên Điện đã nghĩ tới rất nhiều loại tình huống, cũng đã tính toán xấu nhất, nhưng hắn không có dự liệu được tình huống hiện tại.
- Thật ra, lúc ở nguyên hội thứ tư, ta đã gặp ngươi. Hơn nữa ngươi và ta cũng có một phen giao tiếp, càng là chứng thực lẫn nhau một phen, tuy nhiên ngươi và ta ý niệm không hợp, cuối cùng cũng không vui mà tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận