Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1139 - Thoát khốn



Chương 1139 - Thoát khốn




Diệp Hiên quay người rời đi, cũng làm cho những thiên địa hung ma này nhao nhao đứng dậy, bước nhanh đi theo sau lưng Diệp Hiên, mặc dù bọn hắn bị Diệp Hiên gieo xuống huyết thần ti, nhưng có thể đi ra Cửu U tháp, cũng khiến bọn hắn cực kỳ phấn chấn, bởi vì bọn hắn bị nhốt ở chỗ này đã quá lâu.
...
Bên ngoài Cửu U tháp.
Sắc mặt Bốn đại Phật Tổ nặng nề, Đa Bảo Như Lai nóng nảy bước qua lại, thỉnh thoảng quan sát động tĩnh Cửu U tháp, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ lo lắng.
Ba ngàn Yết Đế, Bồ Tát La Hán, Phật Đà khắp nơi, giờ phút này xúm lại Cửu U tháp, biểu hiện trên mặt mỗi người rất khó coi, trong mắt lộ vẻ ưu sầu cực lớn.
Cửu U tháp chỉ có thể vào không thể ra, tất cả mọi người biết sự thật này, phàm là người vào Cửu U tháp, không ai có có thể rời đi.
Chư phật Linh Sơn không nghĩ tới, Diệp Hiên dám lẻ loi một mình tiến vào Cửu U tháp, quả thực khiến bọn hắn không dám tưởng tượng, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với Diệp Hiên, bọn hắn như thế nào nói với Tây Phương Nhị Thánh?
- Bốn vị Phật Tổ, hiện tại cũng chỉ có thể mời các ngươi tiến về Tây phương thế giới mời hai vị giáo chủ đến, nếu không ta sợ thời gian dài, Thanh Minh Phật Tổ phải bỏ mạng trong Cửu U tháp.
Đa Bảo Như Lai chắp tay trước ngực cúi đầu trước bốn đại Phật Tổ, giọng hắn có vẻ lo lắng nói.
- Cái này...?
Lông mi Đại Nhật Như Lai nhíu một cái, trên mặt hiện ra vẻ do dự.
Ầm ầm.
Bỗng nhiên, đang lúc chư phật Linh Sơn đang bối rối, chỉ gặp Cửu U tháp rung động ầm ầm, cánh cửa đen nhánh chậm rãi mở ra, điều này khiến cho bọn người Đa Bảo Như Lai hoảng sợ nhìn lại Cửu U tháp.
Ngao.
Hung ma gầm thét, thiên hôn địa ám, cánh cửa Cửu U tháp rốt cục hoàn toàn mở ra, vô biên hung thần lệ khí cuồn cuộn tràn ra, càng có tiếng hung ma gầm thét cực kỳ đáng sợ truyền đến.
- Ra, chúng ta rốt cục ra.
- Giết, giết những tặc ngốc Linh Sơn này, báo mối thù bản tổ bị nhốt nhiều năm.
- Giết bọn hắn.
Hung thần vô biên, ma quang oanh minh, đếm không hết thiên địa hung ma ầm vang xuất hiện bên ngoài Cửu U tháp, một mặt hung ác nhìn chăm chú chư phật Linh Sơn.
- Nghiệt chướng lớn mật, dám phá tháp mà ra?
Sắc mặt bốn đại Phật Tổ đại biến, trong miệng tụng một tiếng hàng ma, khí tức bản thân cấp tốc kéo lên, phật quang che trời phổ chiếu xuất hiện, ánh mắt nhìn về phía những thiên địa hung ma nặng nề đến cực điểm.
- Bày trận.
Đa Bảo Như Lai sợ hãi gầm nhẹ, hắn lật tay đánh ra Phật Tổ kim bát, trực tiếp phong tỏa nơi trời đất này, trong nháy mắt Bồ Tát La Hán sau lưng bố thành đại trận phật quang, tất cả lộ ra vẻ mặt kinh dị nhìn về phía những thiên địa hung ma này thoát ra.
- Các vị đạo hữu, năm đó các ngươi phạm phải sai lầm lớn, mới bị giam giữ trong Cửu U tháp, hôm nay các ngươi trốn thoát, chẳng lẽ không sợ Tây Phương Nhị Thánh giáng tội?
Mặc dù Đa Bảo Như Lai chỉ có tu vi Đại La đỉnh phong, nhưng có tiếng nói cực lớn trong Linh Sơn, giờ phút này thiên địa hung ma trong Cửu U tháp thoát ra, điều này cũng khiến cho hắn kiên trì lên tiếng, chỉ là đáy mắt hiện ra nét kinh dị.
Không trách bộ dáng Đa Bảo Như Lai như thế, bởi vì thiên địa hung ma chạy ra khỏi Cửu U tháp, tu vi từng người đều khủng bố đến cực điểm, người tu vi kém cỏi nhất cũng là Đại La Kim Tiên, càng có mười đại hung ma toả ra khí tức Chuẩn Thánh, làm sao không khiến hắn sợ hãi?
Nếu thật sự thoát ra hết, Đa Bảo Như Lai dám vạn phần khẳng định, chỉ sợ không bao lâu, Linh Sơn nhất định phải bị những thiên địa hung ma này tàn sát không còn gì.
- Đa Bảo đạo nhân?
Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ truyền đến, khiến cho Đa Bảo nhìn lại tìm nơi phát ra âm thanh.
- Cửu Nguyệt Hàn Nha?
Khi Đa Bảo Như Lai nhìn thấy Phương Hàn, sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến, bộ pháp dưới chân lảo đảo rút lui, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi cực lớn.
- Nếu bản tổ không nhớ lầm, hồng hoang niên đại, ngươi vẫn là đệ tử Triệt giáo, là đại đệ tử của Thông Thiên Giáo Chủ, không nghĩ lúc này ngươi và ta gặp lại, đã trở thành đệ tử Phật môn.
Phương Hàn lạnh giọng cười nói.
- Ngươi... Ngươi còn chưa chết?
Sắc mặt Đa Bảo Như Lai tràn đầy sợ hãi, hắn rõ ràng nhớ kỹ, năm đó hắn vẫn là tu vi Thái Ất, Phương Hàn đã là Đại La chi cảnh, nếu không phải năm đó đối phương quá mức tùy tiện bị Chuẩn Đề đạo nhân để mắt tới, cũng sẽ không bị trấn áp trong Cửu U tháp qua vô tận vô tận năm tháng.
Chỉ là Đa Bảo Như Lai không nghĩ tới, Phương Hàn không chỉ không chết, ngược lại còn vào Chuẩn Thánh chi cảnh.
Năm đó Phương Hàn còn ở Đại La Kim Tiên đã cực kỳ đáng sợ, hôm nay đối phương đi vào Chuẩn Thánh, chỉ sợ hung uy càng hơn trước kia, làm sao không khiến Đa Bảo Như Lai sợ hãi?
- Đại Nhật Như Lai, ngươi có nhớ ra bản tọa?
Bỗng nhiên, Vô Thiên từ phía sau bước chậm tới, một mặt mỉm cười nhìn Đại Nhật Như Lai một trong bốn đại Phật Tổ, điều này cũng khiến cho khí tức Đại Nhật Như Lai trong nháy mắt hỗn loạn, vẻ từ bi hiền lành trên mặt tan biến không thấy, từ xanh xám trở nên nặng nề.
- Vô Thiên?
- Ngươi... Ngươi cũng không có chết?
Đại Nhật Như Lai run giọng thét lên, năm đó hắn cùng Vô Thiên tranh chấp một kiện chí bảo, nhưng lại bị Vô Thiên đoạt được, điều này khiến hắn ghi hận trong lòng, dẫn Tây Phương Nhị Thánh tới, trấn áp Vô Thiên trong Cửu U tháp.
Đại Nhật Như Lai vốn cho rằng Vô Thiên sớm đã chết trong Cửu U tháp, không nghĩ tới vô tận năm tháng trôi qua, đối phương vẫn sống thật khỏe.
Bởi cái gọi là cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, Đại Nhật Như Lai biết Vô Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận