Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 137 - Ngồi mà nói suông



Chương 137 - Ngồi mà nói suông




Trong hư không, Diệp Hiên khoanh chân mà ngồi, đạm nhiên nhìn nho sinh, một kỳ quang không ngừng lóe lên trong mắt hắn.
Nguyên thần?
Diệp Hiên tin tưởng chính mình không có nhìn lầm, cái vị nho sinh này hoàn toàn chính xác chính là nguyên thần của người tu tiên, chỉ là lại mất đi thân thể, bởi vì... đàm Linh Tuyền này mới kéo dài hơi tàn đến nay.
- Chủ nhân ngài từng nói qua, linh khí thiên địa không còn, tu tiên giả căn bản không thể tồn tại ở thế gian, nhưng vì sao người này lại không bị ảnh hưởng?
Tuyết Cơ nghi vấn hỏi.
Cơ thể nho sinh hư huyễn, nhưng đôi mắt lại có vẻ kích động.
- Người này có tu vi cực cao, nhưng lại bị oan hồn lệ phách triền thân, trong cơ thể cũng không có chút linh khí nào, nếu ta không có đoán sai, tu vi của hắn chính là thôn phệ huyết khí sinh linh đoạt được, cùng bí pháp vận chuyển tinh lực ta sáng chế năm đó, có dị khúc đồng công.
Ba ba ba!
Chợt.
Một hồi tiếng vỗ tay truyền đến, cũng để cho sắc mặt hai người đại biến, bỗng nhiên nhìn lại nguồn âm thanh.
Không khí rung chuyển, hư không hóa hình, ở trong ánh mắt kinh hãi của hai người, Diệp Hiên cũng dần hiện ra, một khuôn mặt mỉm cười nhìn về phía nho sinh.
- Ta vẫn luôn tin tưởng một câu nói, thế giới này rất lớn, ở trong dòng sông lịch sử mênh mông, luôn luôn bộc lộ ra một ít tuyệt đại kỳ tài như vậy, làm cho vạn vật chúng sinh trở nên kinh diễm, mà trở thành nhân vật chính của một thời đại.
Diệp Hiên nói đến đây, thoáng một trận, âm thanh quỷ dị không hiểu, nói:
- Nói vậy huynh đài chính là một trong số đó, đúng chứ?
Thời gian giống như đình trệ, không gian tựa như đông lại.
Khi mà Diệp Hiên xuất hiện trong tầm mắt hai người, sắc mặt Tuyết Cơ lập tức tái nhợt, linh hồn giống như đã rời khỏi cơ thể, mà khuôn mặt nho sinh lại đau khổ, đáy mắt càng xuất hiện vẻ tuyệt vọng.
- Diệp Hiên, ngươi chớ làm loạn.
Chợt.
Bầu không khí nghiêm trọng bị phá vỡ, trong nháy mắt Tuyết Cơ che ở trước người nho sinh, đôi mắt nhìn Diệp Hiên càng mang ý liều mạng.
- Tuyết Cơ lui xuống đi.
Nho sinh áo trắng đau khổ lên tiếng, cũng để cho Tuyết Cơ khẽ run, nói:
- Chủ nhân, người...?
- Diệp huynh nếu muốn gây bất lợi với ta, lúc này ngươi và ta còn có thể hoàn hảo không chút tổn hại sao? Lui xuống đi.
Nho sinh liên tục cười khổ.
- Tại hạ Liễu Bạch Y, gặp qua Diệp huynh.
Nho sinh bước chậm tiến lên, chắp tay thi lễ đối với Diệp Hiên, với phương thức hành lễ phong cách cổ đầy đủ, hiển nhiên cũng không phải người của thời đại này.
Liễu Bạch Y?
Diệp Hiên nỉ non tự nói, trong đầu xẹt qua một linh quang, đây không phải là tên của cái vị kỳ tài Long Hổ Sơn kia sao?
Ở biệt thự Trác gia, Diệp Hiên thi triển sưu hồn pháp đối với quỷ lão, từ trong trí nhớ đối phương biết được, Long Hổ Sơn từng xuất hiện một vị kỳ tài, sáng chế phương pháp vận chuyển huyết khí, mà tên của vị kỳ tài này, hình như gọi là Liễu Bạch Y.
- Lẽ nào Diệp huynh đã nghe qua danh tính của ta.
Liễu Bạch Y ngạc nhiên nói.
- Thiên địa Mạt Pháp, linh khí không còn, năm trăm năm trước, Long Hổ Sơn có một vị kỳ tài đột nhiên xuất hiện, hắn mở ra một con đường khác, võ tiên cùng tu, càng là sáng chế phương pháp vận chuyển huyết khí, muốn lại hiện thịnh thế tu tiên. Người này, chính là anh đúng chứ?
Diệp Hiên chậm rãi nói đến, Liễu Bạch Y kinh ngạc, sau đó lại đau khổ nói:
- Thế nhân đem ta thần hóa, nhưng cuối cùng ta cũng chỉ rơi vào một kết cục khô bại, kết quả nguyên thần ly thể, còn con đường tu tiên, đó cũng chỉ là một vọng tưởng mà thôi.
Liễu Bạch Y nói đến đây, thoáng thở dài, lại tiếp tục nói:
- Chẳng qua là ta không ngờ, tâm cơ Diệp huynh thâm trầm như vậy, lại kiên trì giám sát ở đây hơn tháng chỉ là đợi ta xuất hiện!
Diệp Hiên cười một tiếng, nói:
- Kỳ thực ta cũng không quá xác định, sau lưng Tuyết Cơ có cao nhân chỉ điểm hay không, tuy nhiên bây giờ xem ra, suy đoán của ta là rất chính xác.
Hai người một hỏi một đáp, lộ vẻ hài hòa không gì sánh được, càng là lấy huynh đài tương xứng, giống như bạn thân bao năm không gặp vậy.
Nhưng trong mắt Liễu Bạch Y, đã bắt đầu sinh tử chí, bởi vì kiếp trước hắn cũng là một tu tiên giả, tuy nhiên chỉ là Kim Đan kỳ, nhưng hắn lại hiểu rõ, nguyên thần của một người tu tiên bại lộ ở trước mặt một người tu tiên khác, sẽ gặp được dạng gì kết quả.
Đừng nói tại thiên địa Mạt Pháp thế giới, cho dù ở Địa Tiên Giới trong truyền thuyết, nguyên thần của người tu tiên cũng là vật đại bổ, Liễu Bạch Y hiểu rõ rất rõ, Diệp Hiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Diệp huynh, minh nhân bất thuyết ám thoại (*), nếu ta đã bại lộ trong mắt ngươi, cũng hiểu rõ gần đối mặt với kết quả gì, chỉ cầu xin ngươi tha cho Tuyết Cơ, để cô ấy rời khỏi đi.
(*) Người quang minh chính đại, tâm địa ngay thẳng không nói lời quanh co vòng vèo.
Liễu Bạch Y khom người cúi đầu.
Diệp Hiên hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình tuyệt vọng của đối phương, điều này cũng làm cho hắn ôn nhuận mỉm cười, nói:
- Nguyên thần của ngươi xác thực chính là vật đại bổ, nhưng đối với ta mà nói cũng không có nửa điểm tác dụng. Hơn nữa, có khả năng ngươi đã hiểu lầm, lần này ta chờ ngươi xuất hiện, chính là muốn thỉnh giáo Liễu huynh một vài vấn đề.
Nhìn Diệp Hiên ôn nhuận nụ cười, Liễu Bạch Y cũng không dám cho rằng Diệp Hiên là một kẻ lương thiện mà đối đãi.
Sau khi được Tuyết Cơ nói sơ qua về chuyện của Diệp Hiên, Liễu Bạch Y hiểu rõ, cái người trước mắt này chính là một nhân vật cực kỳ thâm độc tàn nhẫn, nếu như cho rằng hắn là người tốt, chỉ sợ tại sao mình chết cũng không biết.
- Không biết Diệp huynh muốn thỉnh giáo chuyện gì?
Liễu Bạch Y cẩn thận lên tiếng thử dò xét.



Bạn cần đăng nhập để bình luận