Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2548: Người kiêu ngạo nhất bên trong VẠN cổ tuế nguyệt (2)

Chương 2548: Người kiêu ngạo nhất bên trong VẠN cổ tuế nguyệt (2)
- Vì sao lại nhằm vào ta?
Trong dòng sông vạn cổ, Diệp Hiên yên lặng một phen, hắn cuối cùng mở miệng nói.
- Bởi vì ta mạnh hơn ngươi.
Uyên khàn khàn lên tiếng, hắn giống như đang nói một chuyện rất bình thường, trên người càng mang theo một cỗ tự tin vạn cổ bất bại.
- Ngươi đích xác mạnh hơn ta, nhưng cũng mạnh hơn 'Hoang' sao?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Hai người cách không nói chuyện, đám người Liễu Bạch Y im lặng không nói gì, giờ phút này không khí cực kỳ vi diệu, đây cũng là cuộc giao phong giữa Diệp Hiên và Uyên.
- 'Hoang' trước kia và ta sàn sàn như nhau. Vạn cổ thời gian trôi qua, hiện tại ta mạnh hơn hắn, đây chính là sự thật.
- Mà ngươi, còn không xứng làm đối thủ của ta.
Uyên thản nhiên lên tiếng, hiển lộ khí chất bất bại, càng có tự tin vô địch nói không nên lời.
Cho dù nhắc tới 'Hoang', hắn cũng rất tùy ý, trong mắt cũng không có bất kỳ vẻ kiêng kỵ nào, ngược lại có một chút tự tin bất bại.
Tự hào.
Đó là sự tự hào.
Kiêu ngạo đến nỗi không để bất cứ ai trong mắt.
Nếu người khác nói ra lời này, Diệp Hiên chỉ có thể coi đó là chuyện cười, nhưng người nói ra lời này là Uyên, không ai có thể cười nhạo hắn.
- Vậy vì sao ngươi lại ngăn cản ta?
Diệp Hiên yên lặng một phen, lại hỏi.
- Bởi vì con đường ngươi đi là một con đường vô dụng, ngay cả khi để cho ngươi trở lại quá khứ, sau khi kinh thiên cửu biến, ngươi vẫn không thể.
Uyên nói đến đây hơi dừng lại, hắn ngước nhìn chư thiên tinh không, lẩm bẩm nói:
- Hơn nữa, ta đã chuẩn bị vạn cổ tuế nguyệt, muốn bản thân ở kiếp này mở cánh cửa kia, sự xuất hiện của ngươi chỉ ảnh hưởng đến kế hoạch của ta.
- Ngươi đang sợ hãi?
Diệp Hiên lạnh lùng cười.
- Sợ hãi?
Uyên nở nụ cười, hắn cười rất lạnh nhạt, cũng không vì những lời này của Diệp Hiên mà bộc phát ra bất kỳ cảm giác giận dữ nào.
- Ta ngạo thị cổ kim, trấn áp vạn cổ chúng sinh, thậm chí sáng tạo ra pháp cùng đạo đều được xưng là vạn cổ đệ nhất cấm kỵ thiên pháp, cho dù năm đó trận chiến kia cũng không ở dưới Hoang, ta sẽ sợ cái gì?
Uyên thì thầm.
- Nhưng ngươi thua, vẫn bại trong tay 'Hoang', ta nói đúng không?
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, đôi mắt thâm sâu nhìn về phía Uyên.
Ông.
Khi lời Diệp Hiên vừa dứt, hơi thở 'Uyên' hơi ngừng lại, đôi mắt như hắc ám thâm uyên đều lóe lên rất đáng sợ, cảm xúc của hắn lần đầu tiên xuất hiện biến hóa.
- Xem ra ta nói đúng rồi.
- Với một người kiêu ngạo như ngươi, lại bại trong tay 'Hoang', ngươi làm sao dám nói mạnh hơn hắn, đây chỉ sợ là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ngươi?
Thanh âm Diệp Hiên trở nên lạnh.
- Thú vị!
- Ngươi nói không sai, trận chiến năm đó ta thua hắn một chiêu, theo chính lý mà nói, đích thật là ta bại.
- Dòng dạ ngươi đích xác rất sâu, muốn dùng chiêy kích tướng, muốn cho ta thả ngươi trở về quá khứ?
Uyên nở nụ cười, hắn cũng không thẹn quá hóa giận, cũng hào phóng thừa nhận từng bại một chiêu bởi 'Hoang', nhưng cũng chỉ là một chiêu mà thôi.
- Bại là bại, dù có nhiều cớ hơn nữa cũng chỉ che dấu sự kiêu ngạo yếu ớt không chịu nổi kia, đây cũng là sỉ nhục cả đời của ngươi, ngươi cũng không phải vô địch.
Diệp Hiên thản nhiên nói.
- Ta nói rồi, ngươi đích xác rất có tâm cơ, nhưng khích tướng vô dụng đối với ta.
Uyên thản nhiên lên tiếng, cho dù Diệp Hiên trào phúng hắn cũng không thể quấy nhiễu tâm trí của hắn.
Đáng tiếc, Diệp Hiên vẫn như cũ, cười nhạt một tiếng, nói:
- Với kiêu ngạo của ngươi, ngươi quyết không cho phép mình bại trong tay bất luận kẻ nào, đáng tiếc ngươi vẫn bại trong tay 'Hoang', cũng chính là kiếp trước của ta.
- Vì vậy, ngươi đang sợ hãi, ngươi sợ ta trở lại quá khức và một lần nữa hóa thành kinh thiên tuyệt địa, phải không?
Uyên yên lặng, thậm chí khí tức quanh thân cũng xuất hiện một tia ba động, đôi mắt giống như hắc ám thâm uyên kia giờ phút này cũng thâm sâu đến đáng sợ.
- Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, hoặc để cho ta trở về quá khứ, hoặc hiện tại ra tay hủy đi vạn cổ trường hà này.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Theo Diệp Hiên vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Bạch Y và Thương đột biến, lực lượng cực kỳ đáng sợ sôi động trong cơ thể hai người, hiển nhiên là đề phòng Uyên sẽ ra tay.
- Thú vị, thật sự rất thú vị.
Sau hơn mười hơi thở, khóe miệng 'Uyên' lộ ra một nụ cười, đôi mắt lại khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nhìn về phía Diệp Hiên trong dòng sông vạn cổ.
- Không thể không nói, phép khích tướng của ngươi có hiệu quả, tốt, ta sẽ để cho ngươi trở về quá khứ, ta sẽ ở kiếp này chờ ngươi trở về.
Uyên trầm giọng nói.
- Được, sẽ có một ngày này.
Diệp Hiên thản nhiên đáp lại, trên mặt tuy rằng nhìn không ra bất kỳ dao động gì, nhưng thật ra trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng buông xuống.
Thật ra, Diệp Hiên đang đánh bạc, hắn đang đánh cược niềm kiêu hãnh của Uyên.
Mặc dù hai người lần đầu gặp nhau, nhưng Diệp Hiên hoàn toàn có thể cảm giác được Uyên là một người cực kỳ kiêu ngạo.
Kiêu ngạo đến mức cho rằng mình mới là vạn cổ đệ nhất cường giả, càng kiêu ngạo cho rằng mình là một người hoàn mỹ không tỳ vết.
Người kiêu ngạo như thế, cả đời này hắn quyết không cho phép mình có bất kỳ khuyết điểm nào, mà khuyết điểm duy nhất chính là bại một chiêu kia.
Cho nên, Diệp Hiên tin tưởng, Uyên có khúc mắc, bởi vì hắn có mạnh mẽ đến đâu cũng có thất tình lục dục của bản thân, chỉ cần có thất tình lục dục sẽ có nhược điểm.
Diệp Hiên nhằm vào nhược điểm của hắn để kích động hắn, cho dù Uyên biết mục đích của Diệp Hiên, nhưng quả thật đã chọc trúng điểm yếu của hắn, đây cũng là dương mưu trần trụi.
Hoặc là vứt bỏ kiêu ngạo, hoặc là từ bỏ kiêu ngạo.
Quả nhiên, một người kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể cho phép mình vứt bỏ kiêu ngạo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận