Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 166 - Thực lực tuyệt đối (1)



Chương 166 - Thực lực tuyệt đối (1)




- Hoàng bàn tử, có muốn kiến thức Vũ An Ti trong truyền thuyết một chút?
Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói.
Nghe thấy những gì Diệp Hiên nói ra, khuôn mặt Hoàng bàn tử cả kinh, đôi mắt xoay động, hắn biết đây là Diệp Hiên muốn bồi dưỡng mình, vội vàng khom người cúi đầu, nói:
- Vẫn luôn nghe nói Vũ An Ti có tám đại tổ trưởng, đều là người mang tuyệt kỹ, nếu có thể cùng bọn họ gặp mặt một lần, cũng là thuộc hạ có phúc.
Diệp Hiên rất thích người thông minh, không thể nghi ngờ, Hoàng bàn tử chính là một người thông minh, mà đối với người thông minh thuần phục hắn, Diệp Hiên cũng sẽ không để lại dư lực mà bồi dưỡng.
- Vũ An Ti à, hi vọng các ngươi không để cho ta thất vọng.
Diệp Hiên nỉ non tự nói, mà sau đó đi nhanh ra ngoài cửa, cũng để cho Hoàng bàn tử bước nhanh theo.
...
Tổng bộ Vũ An Ti, phòng họp.
Tám đại tổ trưởng ngồi đàng hoàng ở đây, Thiên tổ Huyền tổ là tổ trưởng mới nhậm chức, trong đại điển đấu võ trước đó, Bạch Lang và Minh Dạ đã chết ở trong tay Diệp Hiên, có thể nói là đã kết thù rất lớn cùng hai tổ này.
Mà hai tổ trưởng mới nhậm chức này đều là chọn ra từ trong chính tổ đó, đều là phó tổ trưởng đảm nhiệm đi lên, hai người cũng chỉ là cổ võ Tông sư thông thường, đối với Diệp Hiên tự nhiên cũng là hiểu rõ, có thể nói trong lòng sợ hãi tột cùng.
Chỉ là hai tổ sớm đã kết thù cùng Diệp Hiên, thân là tổ trưởng mới nhậm chức, tự nhiên không thể biểu hiện ra cảm xúc sợ hãi Diệp Hiên, lúc này càng ngồi trong đó nói năng thận trọng.
Các tổ trưởng còn lại lại mang thần tình khác nhau, chỉ có Thanh Long mặt đầy tươi sáng, đang mong mỏi trông mong Diệp Hiên đến.
Đạp —— đạp —— đạp.
Một hồi bước chân rất nhỏ từ ngoài cửa truyền đến, cũng để cho tổ trưởng tám tổ biến sắc, càng vội vàng đứng lên, tất cả đều nhìn ra cửa trước.
Diệp Hiên mặc một bộ quần áo đen, sợi tóc xám trắng rũ xuống sau đầu, bước chậm vào trong phòng họp.
Hoàng bàn tử vẫn mang nụ cười con buôn, theo thật sát sau lưng Diệp Hiên, khi hắn nhìn thấy tổ trưởng tám tổ, càng khúm núm lại, trên khuôn mặt tất cả đều là thái độ lấy lòng.
- Gặp qua Diệp tiên sinh.
Tám đại tổ trưởng chắp tay chào hỏi, tư thế càng thả cực thấp, hiển nhiên sau trận chiến giữa Diệp Hiên cùng Lý Hoán Thiên đã triệt để nâng hắn lên uy danh vô thượng.
Diệp Hiên nhoẻn miệng cười, mang đến một loại khí chất mưa thuận gió hoà vậy, hắn hơi lộ ra lười biếng ngồi dựa trên vị trí trung tâm, mà sau đó lại nhìn quanh mọi người ở đây, không có vẻ gì là không dám đối diện chút nào.
Chỉ là hành động này của Diệp Hiên đã làm cho đáy mắt tổ trưởng tám tổ toát ra vẻ bất mãn.
Bởi vì vị trí Diệp Hiên đang ngồi, chính là vị trí Ti trưởng Vũ An Ti, tượng trưng cho người nắm quyền tối cao của Vũ An Ti.
Đương nhiên, ti trưởng Vũ An Ti chỉ là người bình thường, tám vị tổ trưởng căn bản không đem người này để vào mắt.
Thế nhưng Diệp Hiên lại không giống như thế, từ sau trận chiến với Lý Hoán Thiên, thanh danh của hắn lại được lưu truyền ra ngoài, càng kinh sợ thành viên tám tổ, nhưng bây giờ hắn lại chủ động ngồi trên vị trí này, chẳng lẽ nói người này muốn chưởng quản toàn bộ Vũ An Ti hay sao?
Khi cái cách nghĩ này xuất hiện ở trong lòng mọi người, sắc mặt mỗi người cũng đều rất khó nhìn, lúc này không khí ở phòng họp đã lộ vẻ đè nén.
- Cũng đứng lấy làm cái gì? Đều ngồi xuống đi.
Theo âm thanh Diệp Hiên rơi xuống, khí tức tám vị tổ trưởng cứng lại, hiển nhiên vị Diệp tiên sinh này lai giả bất thiện, mơ hồ đưa cho nhóm bọn hắn như đối đãi với thuộc hạ, điều này làm cho trong lòng tám vị tổ trưởng dâng lên một cảm giác vô cùng bất an.
Diệp Hiên lười biếng dựa vào trên ghế không có lên tiếng, mà Hoàng bàn tử vẫn cứ cười lấy lòng ở Diệp Hiên, chỉ là đôi mắt nhìn về phía tám vị tổ trưởng mịt mờ xẹt qua một tia âm u.
Đi —— đi —— cộc!
Ngón tay Diệp Hiên bóp bàn hội nghị, tràn ngập âm thanh luật động truyền đến, một bầu không khí cực kỳ đè nén lại kéo dài lan ra, cũng để cho tám vị tổ trưởng như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
Rốt cục, Thiên Vũ dẫn đầu đánh vỡ bình tĩnh, chắp tay thi lễ với Diệp Hiên, nói:
- Diệp tiên sinh, ngài mất tích nửa năm, lần này trở lại Vũ An Ti, càng là triệu tập chúng ta đến đây, không biết có gì phân phó?
- Ha hả!
Diệp Hiên cười, hắn cười thật, chỉ là nụ cười của hắn lại làm cho người ta sợ run lên.
- Tôi đây không thích mấy lời nói nhảm, tôi triệu tập các người đến đây, các người không biết nguyên nhân sao?
Diệp Hiên lười nhác lên tiếng, chỉ là rơi vào trong tai mọi người, lại làm cho đáy lòng bọn họ dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Mọi người ở đây đã sớm biết ý đồ của Diệp Hiên, không phải là điều tra thủ phạm sát hại Diệp Linh Nhi ở sân bay kinh đô nửa năm trước, nhưng huyết hồn dị thú đang tàn sát bừa bãi bây giờ, bọn họ nơi nào có đủ người phân ra điều tra việc này cho Diệp Hiên?
- Diệp tiên sinh, hiện tại toàn cầu náo động, Hạ quốc càng có dị thú khủng bố tàn sát bừa bãi, nếu như điều động toàn bộ Vũ An Ti giúp ngài tra tìm thủ phạm thật phía sau màn, người dân các nơi sẽ không có người bảo vệ, cũng xin Diệp tiên sinh hiểu cho.
Thiên Vũ nói lời chính nghĩa, nói ra một phen đại nghĩa lẫm nhiên.
- Tổ trưởng Thiên Vũ nói không sai, Diệp tiên sinh ngài phải biết, cũng không phải chúng ta không chịu trợ giúp, chỉ là bây giờ Vũ An Ti đều sứt đầu mẻ trán, không có dủ người vì ngài điều tra việc này.
- Đúng vậy, thành viên chinh chiến các nơi tử thương thảm trọng, nếu như lại điều động nhân thủ điều tra việc này, ở trong tràng náo động toàn cầu này, Vũ An Ti chúng ta càng đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.



Bạn cần đăng nhập để bình luận