Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 858 - Tiểu yết sơn (2)



Chương 858 - Tiểu yết sơn (2)




Long phượng đại kiếp, Vu Yêu đại chiến, thậm chí phong thần đại kiếp Thánh nhân xuất thủ, Phương Thốn Sơn Tà Nguyệt Tam Tinh Động chưa từng nhiễm nhân quả ngoại giới, chưa từng có người thấy Bồ Đề Tổ Sư xuất thủ, nhưng đều là biết Tu Bồ Đề tồn tại, đều biết người này là Chuẩn Thánh chi cảnh, Tu Bồ Đề Chuẩn Thánh mạnh bao nhiêu, tới nay vẫn là bí ẩn.
Linh Thai Phương Thốn Sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh Động, một cái danh tự vạn cổ như trời.
Có lẽ chúng sinh tam giới không hiểu biết được về Bồ Đề tổ sư, nhưng một đồ đệ của ông ở tam giới chúng sinh biết rõ, người này năm đó đại náo Thiên Cung, là Tề Thiên Đại Thánh, về sau là Đấu Chiến Thánh Phật.
Nhưng đây là điều bí ẩn rất ít người biết được, cũng chỉ có rải rác mấy người biết Đấu Chiến Thánh Phật là đệ tử của Tu Bồ Đề, Tu Bồ Đề từng nói cho hầu tử, tuyệt không cho phép hắn cho người ngoài biết hắn là đệ tử của ông.
Tu Bồ Đề có rất nhiều đệ tử, nhưng không ai tuyên bố từng bái ông làm thầy, cho nên tên của ông rất ít người ngoài biết được, chỉ là dưới Phương Thốn Sơn, một vài phàm nhân biết trong núi có một vị lão thần tiên, có thể dạy người tu tiên vấn đạo, thỉnh thoảng có phàm nhân thành tâm lên núi, bái nhập Tà Nguyệt Tam Tinh Động, là điều duy nhất mà bên ngoài ca tụng lưu truyền.
Tu Bồ Đề, một phương Chuẩn Thánh, không tranh không đoạt, ông một là không truyền bá chính thống đạo Nho, hai không tham dự phân tranh tam giới, trong Chuẩn Thánh cũng là một nhân vật cực kỳ thần bí.
Tây Ngưu Hạ Châu, Tiểu Yến Sơn!
Núi xanh liên miên chập trùng, cổ tùng lục mảnh khảnh hành, một trận gió mát phất phơ thổi mang theo mùi hương cỏ thơm, âm thanh chim chóc líu lo truyền đến, làm cho cả tòa Tiểu Yến Sơn trở thành một tuyệt thế bên ngoài Đào Nguyên.
Một cái sơn cốc, một vũng cổ đầm, một gian nhà tranh, trừ cái đó ra không còn vật gì.
Coong!
Tiếng đàn miểu miểu, như sóng nước dập dờn, tiếng đàn du dương quanh quẩn cả tòa sơn cốc, khiến đầm nước tạo nên từng cơn sóng gợn.
Tiếng đàn giống ngân như không ngừng, giống như cửu thiên tiên khúc tận diệt vạn vật sinh linh ưu sầu, làm cho Bách Điểu bỏ neo tại chạc cây lẳng lặng lắng nghe, chắc chắn hơn mãnh thú ẩn náu trong rừng đắm chìm trong tiếng đàn không thể tự kiềm chế.
Một người, một khung đàn!
Người, là người cô độc, đàn, là cửu huyền cầm, từng sợi tiếng đàn trong tay người này phát ra, mỗi khi hắn kích động dây đàn trong tay, mỹ diệu tiếng đàn như suối nước leng keng đang dập dờn đi khắp cả tòa sơn cốc.
Diệp Hiên, áo đen toàn thân, sợi tóc xám trắng rủ xuống sau đầu, một trận gió mát thổi làm cho sợi tóc hắn theo gió tung bay, mười ngón kia như ngọc kích động dây đàn, cả người cũng tự thân đắm chìm trong tiếng đàn.
Coong!
Tiếng đàn hơi dừng, vạn lại yên tĩnh, Bách Điểu tỉnh lại, tiếng thú dữ gầm nhẹ từ trong rừng vọng lại, vạn vật có linh, Diệp Hiên phảng phất vì một khúc tiếng đàn mở ra linh trí, làm cho chim bay thú chạy ẩn nấp ở chạc cây trong rừng núi, giống như nhân loại cúng bái Diệp Hiên.
Xoạt!
Lá cây bích lục ông ông tác hưởng, chim bay khỏi rừng, muôn thú trốn chạy, mặc dù bọn chúng vừa mới mở ra linh trí, cũng biết trong sơn cốc xuất hiện vị tiên nhân cũng không thích bị quấy rầy, điều này khiến cho các loài vật tản đi.
Một vài linh quả nhao nhao tụ tập dưới núi ở bên rìa khu vực sơn cốc, hiển nhiên đây là đám chim bay thú chạy biểu đạt lòng biết ơn Diệp Hiên khai linh trí.
Trong sơn cốc, bên cạnh cổ đầm.
Linh hoạt kỳ ảo phiêu miểu, như sương như ảo, Diệp Hiên ngồi xếp bằng, cửu huyền cầm nằm ngang trên hai đầu gối hắn, cổ đầm bốc hơi nước nồng đậm, cảm giác nhìn Diệp Hiên như một tiên nhân.
- Ai!
Thở dài một tiếng, vạn cổ ung dung, Diệp Hiên chậm rãi đứng dậy, cửu huyền cầm liền biến mất, hai tay của hắn đặt sau lưng quan sát đầm nước phía trước, trong mắt hắn có vẻ lo lắng.
- Thương hải tang điền, năm tháng biến thiên, một vạn năm trôi qua, cái gọi là Chuẩn Thánh chi cảnh xa không thể chạm, con đường phía trước của ta ở nơi nào?
Diệp Hiên lẩm bẩm lên tiếng, trong mắt có vẻ chán nản.
Một vạn năm thương hải tang điền, năm tháng như thoi đưa!
Tiên nhân là bất tử, một vạn năm dài cũng không dài, nói ngắn cũng tuyệt đối không ngắn, nhưng là một vạn năm trôi qua, tu vi Diệp Hiên không mảy may tiến triển, cánh cửa vào Chuẩn Thánh chi cảnh là không thể bước vào.
Một vạn năm trước Diệp Hiên đi vào Tiểu Yến Sơn, hắn ở lại bên cạnh cổ đầm, ngoại trừ vững chắc Đại La đỉnh phong tu vi, hi vọng mình có thể giác ngộ bản thân một bước vào Chuẩn Thánh chi cảnh.
Diệp Hiên là một người kiêu ngạo, một người tư chất tuyệt đỉnh, hắn càng tin tưởng mình nhất định có thể bước vào Chuẩn Thánh chi cảnh, nhưng khi hắn xung kích cảnh giới này, kiêu ngạo của hắn đã không còn, cảm thấy sâu trong lòng có cảm giác cực kỳ thất bại.
Đừng nói bước vào Chuẩn Thánh chi cảnh, ngay cả thành Chuẩn Thánh còn không thể được, mơ hồ trước mắt hắn chính là đường cùng, hắn đã đi đến cuối con đường, không còn đường nào để đi.
Tiên thánh có khác, cách nhau một trời một vực, đây là hai loại tầng sinh mệnh, muốn từ tiên nhập thánh nào đơn giản như vậy?
Thế giới này chưa bao giờ thiếu kinh thái tuyệt diễm nhân, vài người tu luyện tới Đại La đỉnh phong đều dừng bước không tiến, suốt đời đều vô vọng bước vào hàng ngũ Chuẩn Thánh?
Nếu Chuẩn Thánh thật dễ bước vào như vậy, từ khai trời lập địa đến nay Chuẩn Thánh nhiều vô số kể.
Một vạn năm trôi qua, Diệp Hiên dò xét bản thân, một lần nữa quan sát Bất Tử Tiên Kinh, nghiên cứu thanh đồng tiên kinh do nguyên linh lưu lại, hi vọng có thể tìm ra pháp đi vào Chuẩn Thánh.
Đáng tiếc, một vạn năm trôi qua, Diệp Hiên không thu được gì, làm sao bước vào hai chữ Chuẩn Thánh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận