Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 684 - Ý chí của khắp nơi



Chương 684 - Ý chí của khắp nơi




Đa Bảo Như Lai bất đắc dĩ lắc đầu, giống như đã nhìn thấy tương lai của Diệp Hiên.
Đa Bảo Như Lai rất rõ ràng, Diệp Hiên người này cũng không phải Ngọc Đế, khi hắn lên ngôi Thiên Đế, tất sẽ không yếu đuối ẩn nhẫn như Ngọc Đế, tam giới chắc chắn phải bởi vì hắn mà rung chuyển.
Tuy rằng Diệp Hiên đăng lâm Thiên Đế, phía sau có Thông Thiên Giáo Chủ duy trì, cũng đừng quên, trong thiên địa này tổng cộng có sáu vị Thánh nhân, Thông Thiên Giáo Chủ chỉ là một, nếu Diệp Hiên làm quá mức, dẫn đến các Thánh nhân còn lại xuất thế, kết cuộc cuối cùng của hắn cũng chỉ có thể là thân tử đạo tiêu.
Đương nhiên, Đa Bảo Như Lai còn có một ưu sầu nữa, chỉ là ý nghĩ này bị hắn cực lực đè xuống, bởi vì lo lắng này ngẫm lại đều làm để hắn cảm thấy sợ hãi.
Nỗi lo này thật ra chính là truyền thuyết về vị Thánh nhân thứ bảy.
Bàn Cổ khai thiên, Hồng Quân truyền đạo.
Trong thiên địa tổng cộng có bảy tôn thánh vị, lời phát ra từ chính miệng của Hồng Quân Đạo Tổ.
Hồng Quân đạo tổ lấy thân hợp đạo, đại biểu ý chí của Thiên Đạo, không ở trong hàng Thánh nhân, siêu thoát ngoài tam giới, chính là Thiên Đạo Thánh nhân vô pháp vô lượng.
Thất đại thánh vị, Hồng Quân Đạo Tổ ban cho bảy đạo Hồng Mông Tử Khí, đây cũng là mấu chốt thành thánh.
Tam Thanh lập giáo bằng vào Hồng Mông Tử Khí công đức thành thánh, Tây Phương Nhị Thánh phát nguyện độ hóa vạn linh thành lập Phật giáo phương tây, cũng là bằng vào công đức Hồng Mông Tử Khí thành thánh.
Vị Thánh nhân thứ sáu là Nữ Oa, có hai đại công đức bổ thiên cùng tạo nhân, cũng là bằng vào Hồng Mông Tử Khí trở thành Thánh nhân thứ sáu.
Thế nhưng thiên đạo tổng cộng có bảy đại thánh vị, sáu tôn Thánh nhân đã xuất thế, nhưng còn có một vị Thánh nhân không thấy bóng dáng, mà đạo Hồng Mông Tử Khí thứ bảy kia cũng không biết ở phương nào.
Đa Bảo Như Lai đang sợ hãi, hắn sợ lần này thiên địa đại kiếp sẽ sinh ra một tôn Thánh nhân cuối cùng, càng sợ Diệp Hiên chính là Thánh nhân cuối cùng trong thiên địa này.
Tây Phương Linh Sơn vốn có thù oán cực lớn với Diệp Hiên.
Hắn thân là chủ nhân linh sơn, tự nhiên đứng mũi chịu sào, nếu Diệp Hiên thật sự là một tôn Thánh nhân cuối cùng trong thiên địa, Đa Bảo Như Lai hắn tất nhiên sẽ gặp đại nạn.
Vấn đề mấu chốt nhất là, vị trí Thánh nhân thứ bảy đang trống không, vô luận Chuẩn Thánh cũng tốt, hay là nhân vật trong đường ranh giới thứ ba của Đại La cũng được, tất cả mọi người đều đang mưu đoạt tôn thánh vị cuối cùng này.
Nếu Diệp Hiên thật sự là vị thiên định Thánh nhân cuối cùng kia, điều này cũng sẽ đoạn tuyệt tất cả con đường của các Đại La Kim Tiên và Chuẩn Thánh.
Nghĩ đến loại kết quả này, Đa Bảo Như Lai như ngồi trên đống lửa, đáy lòng càng dâng lên cảm giác sởn tóc gáy, ở trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng Diệp Hiên cũng không phải thiên định Thánh nhân.
......
Mặt đất bao la, diện tích vô biên.
Hồng Hoang cổ thú phi nhanh trên mặt đất, thượng cổ thần cầm ở trên bầu trời gào thét, khí tức mênh mông vạn cổ đập vào mặt, giống như mang người về thời đại hồng hoang xa xôi không biết kia.
Một ngọn núi thông thiên, cắm vào mây trời.
Không biết bao nhiêu người vu tộc tràn đầy lực lưỡng chạy như chớp trong núi, tay bọn họ xé hồng hoang cổ thú, một bước nhảy lên trời đánh chết thượng cổ thần cầm, càng đứng ở trong thiên địa cất tiếng cười điên cuồng, khí tức bá đạo cả người tắm rửa máu thú, cuồng bạo nở rộ trong phiến mặt đất mênh mông.
Nơi này là cổ địa của Vu tộc, mặc dù thân ở giữa tam giới, nhưng lại độc lập, có Vu Tộc thần pháp cách thiên tuyệt địa, ngay cả Đại La Kim Tiên muốn tiến vào Vu Tộc cổ địa cũng tuyệt đối không có khả năng.
Năm xưa Vu Yêu đại chiến, Vu Tộc tử thương thảm trọng, bọn họ liền lui về tổ địa này, trong thời gian vô tận nghỉ ngơi dưỡng sức, đây cũng là tịnh thổ cuối cùng của Vu Tộc.
Trên đỉnh núi thông thiên, một tòa cung điện bạch ngọc sừng sững ở đây, một bóng dáng thon dài uyển chuyển lạnh lùng mà cô đọc đứng trên đỉnh núi nhìn lên bầu trời.
- Hắn... Hắn đã trở thành Thiên Đế?
Quảng Hàn tiên tử nghẹn lời lên tiếng, đôi mắt như sao trời lộ ra một tia vui sướng.
- Tiểu Nga, không cần suy nghĩ về hắn nữa, dù cho hắn có Thông Thiên Giáo Chủ làm chỗ dựa, lại càng bước vào Đại La chém giết Ngọc Đế, trở thành người đứng đầu Tam Giới thì như thế nào?
- Khoa Phụ đại ca!
Quảng Hàn tiên tử nhẹ giọng nói nhỏ, trong mắt xẹt qua vẻ bất đắc dĩ.
Khoa phụ đạp trời mà đến, đứng ở phía sau Quảng Hàn tiên tử, nhìn bóng lưng trong trẻo lạnh lùng của Quảng Hàn tiên tử, thở dài một hơi, nói:.
- Tiểu Nga, hắn tuy rằng trở thành Thiên Đế, nhưng cũng bị cuốn vào phân tranh của tam giới, càng mở ra Vô Lượng Lượng Kiếp, cuối cùng sẽ bỏ mạng ở giữa thiên địa, ngươi không được dây dưa quá nhiều với hắn.
Đáng tiếc, Khoa phụ khuyên nhủ vẫn không làm cho Quảng Hàn tiên tử có bất kỳ ý động nào, nàng chỉ kinh ngạc nhìn bầu trời phía trên đỉnh đầu, tựa như xuyên thấu qua Vu Tộc cổ giới nhìn về phía Diệp Hiên trong thiên đình.
Nhìn bộ dáng của Quảng Hàn tiên tử, Khóa Phụ bất đắc dĩ lắc đầu nói:.
- Đại Nghệ sắp xuất quan, nếu hắn biết ngươi nhớ Diệp Hiên, tất sẽ phải đi Thiên Đình đánh một trận với hắn, ngươi tự mình suy nghĩ một chút đi.
Khen phụ nói xong lời này xoay người rời khỏi, nhưng lại không thấy trong mắt Quảng Hàn tiên tử xẹt qua một tia bi thương.
- Diệp Hiên, nếu ngươi có một ngày có thể bước vào Chuẩn Thánh, ngươi và ta mới có thể gặp lại.
Quảng Hàn tiên tử cười khổ, đôi mắt càng lộ ra vẻ hoảng hốt.
Ba mươi ba trọng Thiên Đình, mười vạn dặm Dao Trì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận