Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 560 - Tổ Vu lệnh



Chương 560 - Tổ Vu lệnh




Tứ Phương Long Ấn rơi xuống, mang theo uy năng tiêu diệt vạn vật ép xuống tới Diệp Hiên.
- Nghịch.
Nghịch Tiên Trận đồ đang sáng lên, Diệp Hiên dưới lực lượng Thiên Ma quán thâu xuống, trực tiếp phóng lên cao, cũng để cho hai đại linh bảo ở trong hư không không ngừng va chạm.
Rầm rầm rầm!
Đồng thời vào lúc này, Ngọc Đế không có Nghịch Tiên Trận áp chế, tu vi kinh khủng của hắn dần dần hiển hiện ra, mặc dù Diệp Hiên bởi vì lực lượng Thiên Ma đã được đề thăng tu vi lên một cảnh giới lớn, nhưng lại không có được đặt trong mắt hắn.
Một trận đại chiến không thể tránh né, cũng triệt để để cho hai người chiến đến cùng nhau.
Ầm!
Diệp Hiên đánh một quyền vào trên lồng ngực Ngọc Đế, nhưng vai trái của hắn lại bị Ngọc Đế trọng kích, cũng để cho sắc mặt Diệp Hiên trở nên trắng bệch, máu tươi chậm rãi tràn ra từ khóe miệng hắn.
Trái lại Ngọc Đế gặp phải một kích này của Diệp Hiên, sắc mặt hắn cũng đã hơi trắng bệch, hiển nhiên lực lượng Thiên Ma quỷ dị khó lường, cũng để cho hắn chịu thiệt thòi, chỉ là một lần giao phong này, hắn vẫn chiếm giữ thượng phong.
Ùng ùng.
Tứ Phương Long Ấn trấn áp thiên địa sơn hà, càng là chí bảo vô thượng của Thiên Đình, Nghịch Tiên Trận bộc phát uy năng quỷ thần khó lường, tinh huy đầy trời rũ xuống, dâng trào sát cơ đáng sợ.
Một đạo Đại La tiên quang phá toái thiên địa, quyền mang rực rỡ lại tựa như vẫn tinh rớt thế văng tung tóe hư không, Diệp Hiên cùng Ngọc Đế hai người kịch chiến, khắp nơi ba mươi ba trọng Thiên Đình đều là bóng dáng hai người kịch chiến.
Nếu không phải hộ thiên đại trận được mở ra, chỉ là dư ba hai người chiến đấu sẽ đã hủy diệt ba mươi ba trọng Thiên Đình.
- Hạo Thiên Thần Pháp.
Thiên đạo long khí hô khiếu thiên địa, tiêng long ngâm rung trời xao động cửu tiêu, tu vi Ngọc Đế đang lần lượt leo thăng, chân chính cho thấy uy năng khủng bố của một chủ nhân Tam Giới.
- Hắc ám vô biên.
Tru Thiên kích vung mạnh chư thiên hư không, hắc ám vô biên tịch diệt tám phương, Diệp Hiên đánh ra một kích đến Ngọc Đế, ba mươi ba trọng Thiên Đình cuồng bạo lay động, hư không tám phương đều mơ hồ rạn nứt không chịu nổi, giống như muốn vỡ nát.
Trận chiến đấu đang tiếp tục, huyết dịch đang bay tung tóe, hai người đều đã điên cuồng, lúc này suy nghĩ duy nhất trong lòng chính là giết đối phương.
Chỉ là trong lực lượng Thiên Ma cơ thể Diệp Hiên đang dần dần mất đi, khí tức cũng lộ vẻ suy yếu, đã mơ hồ hiện ra dấu hiệu bị thua, trái lại Ngọc Đế thì tiên quang hạo thiên, khí tức càng lúc càng khủng bố.
Ngoại lực chung quy cũng chỉ là ngoại lực, tu vi hai người lại chênh lệch cách nhau khá xa, Nghịch Tiên Trận đồ tuy trung hoà Tứ Phương Long Ấn, nhưng dưới tu vi thật sự, Diệp Hiên còn chưa phải đối thủ của Ngọc Đế.
- Ah, đáng tiếc cho một vị kỳ tài ngút trời, nhưng hôm nay phải vẫn lạc ở đây, nếu như hắn có thể bước vào Đại La, tiền đồ không thể giới hạn được, đáng tiếc, đáng tiếc....
Khoa Phụ tiếc hận lên tiếng, hắn không tiếp tục xem tiếp, cũng biết kết cục sau cùng của Diệp Hiên chỉ có một con đường chết mà thôi.
Giọng của Khoa Phụ tuy không được lớn, nhưng lại rơi vào trong tai quần tiên, quần tiên bất đắc dĩ thở dài, biết lời Khoa Phụ nói không sai, Diệp Hiên hôm nay vốn đã lành ít dữ nhiều rồi.
- Khoa Phụ nghe lệnh.
Bỗng nhiên, một âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền đến, cũng để cho Khoa Phụ ngẩn mặt ra, khí tức quanh người đều trở nên ba động, đôi mắt cực kỳ phức tạp nhìn về phía Quảng Hàn tiên tử.
Một lệnh bài màu đen, không phải vàng không phải sắt cũng không phải ngọc, không biết chính là do thứ gì chế thành, chỉ là khối lệnh bài màu đen này khắc rõ hoa, chim, cá, sâu sơn xuyên mặt đất, một chữ Vu trong đó càng đang tỏa ra khí tức vạn cổ thương mang.
Lúc này, sắc mặt Quảng Hàn tiên tử trong trẻo lạnh lùng, đôi môi đều đang cắn chặt, tay nàng cầm lấy lệnh bài màu đen nhìn Khoa Phụ, nhưng trong mắt lại đầy vẻ khổ sở.
- Tổ —— Vu —— lệnh?
Khoa Phụ một chữ một trận, khuôn mặt đều trở nên căng cứng đến đỏ bừng, nói:
- Tiểu Nga, ngươi lại vì hắn vận dụng Tổ Vu lệnh?
- Khoa Phụ, ta lấy thân phận thần nữ Vu Tộc mệnh lệnh ngươi cứu Diệp Hiên.
Một tia u quang nở rộ ở quanh thân Quảng Hàn tiên tử, sắc mặt nàng trong trẻo lạnh lùng... Nói năng có khí phách, càng mang đến một loại thần thánh không thể xâm phạm.
Sắc mặt Khoa Phụ âm trầm, ngay cả thân thể đều khẽ run, hắn làm sao cũng không ngờ, Quảng Hàn tiên tử lại vì Diệp Hiên mà vận dụng Tổ Vu lệnh của nàng, chuyện này làm cho hắn không thể chịu đựng được.
- Tiểu Nga, ngươi biết, Tổ Vu lệnh cả đời chỉ có thể sử dụng một lần, có thể điều khiển tất cả tộc nhân Vu Tộc, hôm nay ngươi vì một nam tử nhân tộc vận dụng vật ấy, cái này đã phạm vào cấm kỵ Vu Tộc ta, mặc dù ta có thể nghe lệnh ngươi, nhưng chức vị thần nữ của ngươi cũng khó mà giữ được, càng sẽ gặp tộc quy nghiêm phạt?
Khoa Phụ gầm nhẹ lên tiếng, đôi mắt đều có chút phiếm hồng.
- Chỉ cần hắn có thể sống, còn lại tất cả đều không quan trọng.
Quảng Hàn tiên tử lạnh lùng lên tiếng.
- Được.
Khoa Phụ bỗng nhiên đứng dậy, đôi mắt như núi lửa phun trào, nói:
- Tiểu Nga, ngươi đã lấy ra Tổ Vu lệnh, ta có thể vì ngươi ra tay một lần, thế nhưng không quản hôm nay Diệp Hiên hắn có thể sống hay không, ngươi cũng không còn là thần nữ tộc ta nữa, càng phải cùng ta trở về Vu Tộc thỉnh tội Tổ Vu, từ nay về sau cũng không thể bước vào tam giới nửa bước.
- Ta đồng ý với ngươi.
Quảng Hàn hiện tại sớm đã biết là kết quả này, nàng cũng không có chút do dự nào, âm thanh lạnh lùng mà chắc chắc.
- Ngươi... Ngươi làm sao ngu ngốc như vậy...?



Bạn cần đăng nhập để bình luận