Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2458: Đây mới là ta thiên địa!

Chương 2458: Đây mới là ta thiên địa!
Cấm kỵ thì sao?
Người chết thì sao?
Đối mặt với đại cấm do cường giả thượng cổ để lại, cấm kỵ tử nhân hậu thế thật sự không chịu nổi một kích, cho dù cấm chế mà bọn họ để lại cũng đủ khiến cho ngươi mất mạng.
Thủ đoạn mà ba đại niên đại mạnh nhất lưu lại không cách nào tưởng tượng được, người đời sau cũng chỉ có thể suy đoán, chưa từng chân chính lĩnh giáo thủ đoạn của ba đại niên đại mạnh nhất?
- Diệp Hiên!
Bất Tử Thiên Chủ chật vật chạy trốn, nhưng thân thể hắn tàn phá không chịu nổi, tử khí quanh người đều cực kỳ hư đạm, chỉ có thể oán giận rống giận, trong mắt dĩ nhiên tuyệt vọng không thôi.
- Ngươi thật đúng là phế vật.
Chợt, một đạo âm thanh trầm thấp truyền đến, một đôi mắt thâm thúy thần bí xuất hiện ở giữa đại cấm, đôi mắt này không hề có cảm tình, giống như khi ngươi nhìn vào nó, bản thân sẽ hình thần câu diệt mà chết.
- Ngục.
Khi đôi mắt thâm sâu này xuất hiện, Bất Tử Thiên Chủ giống như thấy được cứu tinh, trong miệng truyền đến tiếng hô to bi thương, bởi vì hắn biết chỉ có chủ nhân của đôi mắt này mới có thể cứu mạng hắn.
Ù ù.
Tinh không ngưng trệ, đại cấm biến mất, một bóng dáng giống như đi tới từ trong chư thiên hư vô, lặng yên xuất hiện ở trước mặt Bất Tử Thiên Chủ.
Hư ảo vô biên, không cách nào phỏng đoán, càng làm cho người ta nhìn không rõ chân dung, nhưng khi bóng dáng này xuất hiện, lại làm cho cấm chế mà các cường giả thượng cổ lưu lại hóa thành hư ảo, giống như nơi hắn xuất hiện, hắn chính là vĩnh hằng duy nhất.
Hô - Hô – Hô.
Bất Tử Thiên Chủ kịch liệt thở hổn hển, nhưng thật ra hắn không có hô hấp, hắn chỉ là một người chết, chỉ là một loại cảm xúc bởi vì kéo dài hơi tàn sống sót, dưới sự kích động khẩn trương cực lớn hiện ra mà thôi.
- Còn chưa tiến vào thượng cổ tuyệt địa, ngươi đã không chịu nổi bị hắn tính kế, lại càng thiếu chút nữa mất mạng, ta cần loại phế vật như ngươi có ích lợi gì?
'Ngục' trầm giọng nói nhỏ, không hàm chứa nửa điểm cảm xúc ở trong đó, giống như chỉ đang răn dạy một con chó do mình nuôi, mơ hồ có ý bất mãn.
Có lẽ...
Có lẽ, Bất Tử Thiên Chủ ở trong mắt hắn ngay cả chó cũng không bằng, chỉ là một quân cờ nhỏ của hắn, nếu như quân cờ này không có tác dụng, hắn cũng sẽ vô tình vứt bỏ.
Bùm bùm.
Ở trước mặt 'Ngục', Bất Tử Thiên Chủ không có tôn nghiêm, hắn quỳ gối dưới chân liên tục dập đầu nói:
- Ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng, ta nhất định sẽ giết hắn.
Ầm ầm.
Bỗng nhiên, Ngục chỉ là nhìn một cái, trực tiếp hất tung Bất Tử Thiên Chủ ra ngoài, cả người đều bị xuyên qua mấy trăm động máu, trong miệng càng truyền đến kêu rên thê thảm.
- Ta khi nào bảo ngươi giết hắn?
- Ngươi chỉ cần nhớ một điều, hắn ta không phải là người ngươi có thể giết, ta muốn ngươi ngăn chặn hắn có được thứ đó, đây là nhiệm vụ của ngươi, nếu ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi, ngươi sẽ thực sự tiêu tan khỏi thiên địa này.
Âm thanh 'Ngục' rất nhẹ, càng không chứa bất kỳ uy thế nào, nhưng lại làm cho Bất Tử Thiên Chủ kêu rên liên tục, bò tới dưới chân hắn, nhịn đau đớn dập đầu, thật sự hèn mọn như chó.
- Vâng, ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Bất Tử Thiên Chủ run rẩy dập đầu nói.
- Hãy nhớ rằng, ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, ngươi có thể sống mãi mãi, về phần ngươi muốn giết hắn, không thể thành công đâu.
Bởi vì hắn ta không phải tồn tại mà ngươi có thể thấu đáo.
Ù ù.
Ngục vừa dứt lời, hai người trực tiếp xuất hiện trước thượng cổ đại môn, cũng không thấy 'Ngục' có động tác gì, một đôi mắt thâm thúy hơi lóe lên, thượng cổ đại môn lại lần nữa mở ra.
- Hãy nhớ những gì ta đã nói với ngươi.
Ầm ầm.
Bất Tử Thiên Chủ không khống chế được thân hình, cả người ngã vào trong thượng cổ đại môn. Thủ đoạn khó lường của Ngục quả thực đáng sợ không thôi, làm cho người ta không cách nào phỏng đoán.
- Hoang, ta sẽ không để ngươi tỉnh lại.
- Ngục thản nhiên nói, hắn nhìn thượng cổ tuyệt địa sau cánh cửa, trong mắt rốt cục xẹt qua một tia cảm xúc nhân loại nên có, loại cảm xúc này phức tạp khó hiểu, cuối cùng, trong miệng truyền đến một tiếng khẽ thở dài, lặng yên biến mất.
...
Vạn cổ thê lương, nguyên khí đầy trời, một cỗ nguyên khí khủng bố không thôi tung hoành tứ cực bát hoang, mặt đất mênh mông, liếc mắt một cái làm cho người ta nhìn không tới điểm cuối.
Thần thụ thông thiên, mây mù che mặt trời, từng tòa thượng cổ thần sơn liên miên phập phồng, tựa như cửu thiên trường long chiếm cứ giữa mặt đất thượng cổ mênh mông hoang vu.
Thê lương, cổ lão, nặng nề...
Quá nhiều khí tức ẩn chứa trong phiến thượng cổ tuyệt địa này, nguyên khí cổ xưa lưu lại trong thiên địa dày đặc như dầu nhờn, chỉ ở chỗ này hô hấp một hơi, sẽ nhận được kết quả hơn trăm năm khổ tu.
- Nơi này chính là thượng cổ tuyệt địa sao?
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên vừa đi ra cánh cửa thượng cổ, hắn xuất hiện ở giữa hư không, nguyên khí nồng đậm trong thiên địa làm cho thân thể hắn đều cổ động, miệng mũi hô hấp, Táng Thiên Quyết trong cơ thể đều đang điên cuồng vận hành, tham lam mà hưng phấn thôn phệ nguyên khí trong thiên địa.
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Hiên cảm giác tu vi đã lâu không nhúc nhích, giờ phút này lại tăng lên rất nhỏ, loại cảm giác này làm cho tâm thần hắn kích động đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Thượng cổ tuyệt địa! Đây có phải là một chốn cực lạc cuối cùng còn sót lại từ thời thượng cổ?
Diệp Hiên ngửa mặt lên trời rống to, hắn hưng phấn khó có thể tự chủ, bởi vì hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, chốn cực lạc còn sót lại từ thời thượng cổ này mới là nơi chân chính thích hợp với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận