Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1406 - Nguyên Linh đồi phế (2)



Chương 1406 - Nguyên Linh đồi phế (2)




- Năm đó ba ngàn Ma Thần đánh với Bàn Cổ một trận, Nguyên Linh ngươi cướp được Bất Tử Tiên Kinh cùng Tru Thiên Kích, đây chính là cơ duyên lớn nhất của ngươi, nhưng ngươi không dám tu luyện bộ công pháp kia, bởi vì ngươi đang sợ, ngươi đang sợ cửu kiếp Thiên Đạo, ngươi sợ chết dưới cửu kiếp Thiên Đạo, cho nên cuối cùng mới có sự xuất hiện của ta.
- Ngươi muốn ta làm áo cưới cho ngươi, để ta tới giúp ngươi vượt qua cửu kiếp Thiên Đạo, thậm chí thành toàn cho ngươi.
- Đương nhiên, ngươi làm cũng rất thành công, giờ phút này cũng nắm giữ tu vi thất kiếp Thiên Đạo, nhưng ngươi không phát hiện ra sao, tại lúc ngươi e ngại bát kiếp Thiên Đạo giáng lâm, căn bản không có ngưng tụ một lòng vô địch, chớ nói chi là vượt qua cửu kiếp Thiên Đạo trở thành thánh của chúng sinh.
Diệp Hiên nói rất nhiều, trực chỉ ra những yếu hại của Nguyên Linh, cũng khiến cho sắc mặt Nguyên Linh trắng bệch, cả người như chết lặng.
- Cửu trọng vô địch kiếp Thiên Đạo, mỗi một kiếp một sống chết, vượt qua mỗi một kiếp, không chỉ thăng tu vi, cũng là một quá trình ngưng tụ chi tâm. Nguyên Linh, cho dù ngươi mưu tính vô tận, cho dù ta đem toàn bộ tu vi thất kiếp Thiên Đạo trả lại ngươi, nhưng ngươi xem mình bây giờ, ngươi làm gì có được dáng vẻ một cường giả? Ngươi căn bản cũng không phát huy ra được chiến lực thất kiếp Thiên Đạo, bởi vì căn bản trong kiếp nạn thứ bảy ngươi không ngộ ra được tử kiếp.
Diệp Hiên lạnh giọng nổi giận nói.
- Biết cái gì ngươi không bằng ta cùng La Hầu không?
Diệp Hiên âm thanh lạnh lùng nói.
- Vì... vì cái gì?
Nguyên Linh nói như mớ.
- Bởi vì ngươi sợ chết, ngươi hoàn toàn sợ chết, cũng là bởi vì tính cách ngươi sợ chết, ngươi vẫn ẩn nấp trong tam giới, chỉ nghĩ tính toán với ta, để ngươi đạt thành mục đích. Thế nhưng ngươi lại quên một chuyện rất quan trọng, bên trên con đường thông hướng vạn cổ chí cường, chỉ có dựa vào chính mình, không trải qua nhiều trắc trở, làm sao có thể thành tựu thánh trong chúng thánh, làm sao có thể đạp lên con đường thông hướng vạn cổ chí cường? Từ ban đầu ngươi đã đi vào đường rẽ, vẫn luôn không minh ngộ ra chân lý tu luyện, cho nên ta nói ngươi không bằng La Hầu.
Lời Diệp Hiên nói giống như thần chung mộ cổ, hung hăng gõ vang bên tai Nguyên Linh, điều này cũng khiến cho Nguyên Linh chất phác không nói gì, chỉ là thân thể không tự chủ run rẩy.
- Đừng nói ta đem tu vi thất kiếp Thiên Đạo cho ngươi, cho dù ta vượt qua cửu kiếp Thiên Đạo, trở thành thánh trong chúng thánh, đem toàn bộ tu vi một thân cho ngươi thì thế nào? Ngươi căn bản không có một lòng vô địch, lực lượng thánh trong chúng thánh cũng theo đạo tâm của ngươi mà vô dụng, bởi vì ngươi không trải qua trắc trở cửu kiếp Thiên Đạo, căn bản là nắm giữ không được lực lượng đấy.
Diệp Hiên hung hăng phê phán Nguyên Linh, mà Nguyên Linh hoàn toàn trở nên yên lặng, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Yên lặng, im ắng yên lặng!
Cả tòa Ngũ Trang quan đều lâm vào yên lặng, chỉ có thân thể Nguyên Linh không tự chủ run rẩy.
- Đạo huynh, hắn nói rất đúng, chúng ta...
Lục Áp buồn bã cười một tiếng, lời nói trong miệng đã không nói ra được.
- Ta bại!
Nguyên Linh chậm rãi ngẩng đầu, như trong nháy mắt đã già đi, một nụ cười tự giễu hiện lên từ khóe miệng của hắn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên dần dần bình tĩnh trở lại.
- Ta bại không phải do ngươi, ta bại do chính ta.
Nguyên Linh thê lương cười một tiếng, lúc này dã tâm của hắn đã tiêu tán, hai mắt mê mang tràn ngập về tương lai.
Chính như Diệp Hiên nói, hắn quá tinh thông tính toán, hoàn toàn đi vào một đường rẽ, càng quên đi chỉ có tự thân cường đại mới là chân lý vĩnh hằng, càng không có dũng khí đối diện tử vong.
Trên con đường thông hướng thánh trong chúng thánh, trải rộng quá nhiều long đong cùng gặp trắc trở, trong đó tràn ngập nguy cơ tử vong, thương hại hắn vì dũng khí đối mặt cũng không có, cuối cùng cũng chỉ là xương khô dưới chân người khác thôi.
- Diệp Hiên, ngươi giết ta đi.
Hết thảy ân oán tất cả đều buông xuống, hết thảy dã tâm tan thành mây khói, Nguyên Linh bình tĩnh lên tiếng, yên lặng nhìn Diệp Hiên trước mắt, đáy mắt vỏn vẹn chỉ còn một nét giải thoát.
- Ta rất muốn giết ngươi, nhưng có người nói cho ta, nếu ta giết ngươi, tương lai ta sẽ hối hận, mà người này ta tin, cho nên ta sẽ không giết ngươi.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Đồ nhi, mặc kệ ngươi có nhận người sư tôn này hay không, trong lòng Nguyên Linh ta từ đầu đến cuối xem ngươi như đồ nhi của ta, ngươi cũng là niềm kiêu ngạo lớn nhất của Nguyên Linh ta.
Ta không có đại nghị lực, càng không có đại trí tuệ, càng không có dũng khí dám đối mặt kiếp nạn, cả đời ta có thể nói là vô cùng thất bại, nhưng chuyện ta thành công nhất chính là nuôi dưỡng ngươi, nuôi dưỡng một người có thể đạp lên con đường thánh trong chúng thánh, nuôi dưỡng một người có thể siêu việt hơn đồ nhi Bất Tử Thiên Chủ. Ha ha ha…
Nguyên Linh lên tiếng cười điên dại, hắn cười mà chảy ra nước mắt, đây là nước mắt vui sướng, đây là nước mắt kiêu ngạo, càng là một loại nước mắt giải thoát.
- Coi như ta trở thành thánh trong chúng thánh thì sao, coi như ta có thể trở lại đại thế giới hỗn độn lại như thế nào, chung quy ta cũng chỉ khuất dưới người khác mà thôi. Không sao, mặc dù ta là người tầm thường, nhưng ta có đồ nhi ngoan, có một đồ nhi ngoan dám tranh phong cùng chư thiên chí cường, hắn có thể một bước đạp lên đệ nhất bảo tọa vạn cổ, trở thành thần tinh lộng lẫy nhất chư thiên vạn giới.
Nguyên Linh lên tiếng cười, trên mặt đã vương đầy nước mắt, rốt cục hôm nay hắn tỉnh ngộ, rốt cuộc hắn cũng biết mình muốn là cái gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận