Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 251 - Cảnh đau thương khắp nơi



Chương 251 - Cảnh đau thương khắp nơi




- Hài tử, ta không cứu được mẹ của ngươi.
Diệp Hiên từ từ mở mắt, một tia ưu thương xẹt qua đáy mắt hắn, bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài cửa.
- Mẹ... mẹ gạt người... mẹ... mẹ nói là sau khi đệ nhất cao thủ Đông Phương trở lại Giang Nam... mẹ... mẹ sẽ tỉnh lại...
Tiếng bé gái tê tâm liệt phế khóc truyền đến từ sau lưng Diệp Hiên, nghe qua trái tim giống như bị kim châm.
Bên ngoài nhà dân!
Lần lượt từng bóng người xuất hiện ở hai bên đường phố, bọn họ quần áo tả tơi, đôi mắt vô thần mà khô bại, một khí tức trầm thống bi thương lan ra kéo dài trên thân thể bọn họ.
Phác thông!
Một ông lão có tuổi chừng tám mươi, được cháu gái đỡ lấy, lung lung lay lay đi tới chỗ Diệp Hiên, cho đến khi ông tới trước mặt Diệp Hiên, đôi mắt đục ngầu chảy ra một hàng nước mắt, chậm rãi quỳ gối trước mặt Diệp Hiên.
- Diệp tiên sinh, con gái tôi đã chết, chỉ để lại một đứa cháu này, lão già tôi chết thì chết, nhưng cháu tôi chỉ mới năm tuổi, lão già tôi cầu xin ngài, ngài mau cứu thế giới này đi.
Ông lão không ngừng dập đầu trước Diệp Hiên, cái trán cũng chảy cả máu.
- Diệp tiên sinh!
Hai bên đường phố, số lượng lớn người dân Giang Nam quỳ sát xuống, bầu không khí cực kỳ bi thống dâng lên, những đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên, có cay đắng không từ nào có thể tả được.
Thiên địa tịch liêu, vạn vật không tiếng động.
Đôi mắt Diệp Hiên phiêu hốt, hắn nhìn qua khuôn mặt mỗi người, thấy chỉ có tuyệt vọng cùng đau thương, nụ cười đã không còn tồn tại trên mặt của bọn họ.
- Mọi người đứng lên hết đi.
Diệp Hiên nâng ông lão dậy, sau đó lại nhìn người dân xung quanh, giọng nói tang thương khàn khàn:
- Diệp Hiên cũng không phải Thánh Hiền thời cổ, cũng không cứu được cả thế giới, người thật sự có thể tự cứu, chỉ có chính các ngươi.
Diệp Hiên nói xong, bước chậm đi mất, chỉ là một âm thanh tang thương khàn khàn lại chậm rãi từ trong miệng hắn truyền đến.
- Đây là thời đại tốt nhất, cũng là thời đại xấu nhất, chúng ta hai bàn tay trắng, chúng ta đồ sộ đứng sừng sững...
...
Tiểu trúc Thanh Vân.
Một ánh trăng tàn giắt qua màn đêm.
Diệp Hiên đứng một mình dưới ánh trăng, đôi mắt thâm thúy nhìn lên tinh không, một cơn gió mát nhè nhẹ thổi tới, làm cho mái tóc hắn tung bay theo gió.
- Tiên sinh, thế giới đổ nát, huyết hồn dị thú tàn sát toàn thế giới, còn có cái gọi là thần linh hoành hành hậu thế, nhân loại điêu linh, thế nhân đang khóc, ngài có thể nói cho thuộc hạ biết, vì sao Minh Phủ chúng ta tồn tại, con đường chúng ta ở phương nào hay không?
Hoàng bàn tử đau khổ, nỉ non lên tiếng nói.
- Tiên sinh, Hoàng bàn tử tuy cũng không phải là người tốt gì đó, nhưng cũng là một con người, mà con người thì có hai mặt thiện ác, thuộc hạ khẩn cầu ngài mau cứu lấy thế giới này, nếu mà nhân loại điêu linh, dù cho tiên sinh che chở chúng ta còn sống, nhưng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Hoàng bàn tử quỳ xuống đất, trên khuôn mặt hắn chưa bao giờ có sự trịnh trọng như thế này, cái này là khẩn cầu, càng là ước ao, cũng là sầu lo đối với tương lai của nhân loại.
Bất chợt, Cố Bắc Thần, Trác Quân Đình, từng thành viên Minh Phủ xuất hiện ở sau lưng Diệp Hiên, bọn họ yên lặng quỳ xuống, cái trán gắt gao chạm đất, cũng để cho bầu không khí tại tiểu trúc Thanh Vân tràn đầy đau thương cùng trầm trọng.
Diệp Hiên từ từ xoay người, nhìn một đám thuộc hạ sau lưng, một nụ cười tang thương cô tịch bỗng xuất hiện trên mặt, hắn trầm giọng nói:
- Đã từng có một người, cô ấy nói với ta, sinh ra làm người, vốn rất thiện lương, nhưng trong mắt của ta, đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười. Chỉ là, hôm nay ta nhìn thấy nhân tính trên khuôn mặt các ngươi, bây giờ ta mới hiểu rõ, thì ra cô gái kia cũng không có nói sai, một người mặc dù tội ác tày trời, nhưng sâu trong tim của hắn vẫn thủy chung cũng có một mặt thiện.
- Hoàng bàn tử, ngươi vốn là một bác sĩ, bởi vì phát hiện vợ mình ngoại tình, dưới cơn giận dữ mà sát hại tàn nhẫn. Cố Bắc Thần, chị của ngươi bị huyết hồn sát hại, thôn dân Tiểu Hà thôn vì mạng sống của mình mà lấy chị ngươi ra uy hiếp ta, để cho ngươi nhìn thấy nhân tính con người thật sự. Trác Quân Đình, bác hai ngươi tàn nhẫn sát hại người nhà của ngươi, trận biến cố này để ngươi từ một thiên kim tiểu thư biến thành nữ la sát sắc bén hung ác độc địa.
Mỗi người các ngươi, đều là người có những câu chuyện buồn trong quá khứ, trên tay cũng không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi, nhưng hôm nay các ngươi lại vì nhân loại sau này mà khẩn cầu ta. Nói cho ta biết, là cái gì khiến cho các ngươi làm như thế, thật sự đó chính là thiện lương mà bọn ngươi cất giấu nơi đáy lòng sao?
Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, nhìn một đám thuộc hạ, muốn bọn họ cho mình một câu trả lời thật sự.
- Người, tiên sinh, là người!
Hoàng bàn tử kích động lên tiếng, nói:
- Khi mà ta nhìn thấy bé gái kia đau lòng khóc bên xác mẹ mình, khi mà ta nhìn thấy nhân loại chết thảm trong miệng dị thú, ta phát hiện được rằng trái tim ta đang run rẩy, trái tim ta đang nói với ta, thân là một con người, tuyệt đối không thể ngồi nhìn đồng loại chết thảm, mà đây chính là sự khác biệt giữa con người chúng ta và cầm thú.
- Được!
Chợt.
Đôi mắt Diệp Hiên xẹt qua huyết quang khủng bố, quanh thân bốc lên lệ khí đáng sợ, hắn nhìn ra bầu trời xa xôi vô tận, giọng nói tang thương mà khàn khàn:
- Tâm ma dễ độ, nhân tâm khó thoát, Hoàng bàn tử, ngươi đã cho ta câu trả lời ta mong muốn. Để ta trước khi thành tiên, mang đến cho nhân loại hy vọng cuối cùng, còn tương lai nhân loại có thể qua được kiếp nạn này hay không, toàn bộ đều phải xem chính bọn hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận