Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 318 - Liếc mắt nhìn lại trước khi rời khỏi phàm trần (3)



Chương 318 - Liếc mắt nhìn lại trước khi rời khỏi phàm trần (3)




Hiển nhiên, có thể nhận được thiệp cưới của Diệp gia, điều này cũng chứng minh thân phận bọn họ cao quý.
Diệp Hiên độc lập với đoàn người, hắn nhìn thấy rất nhiều người quen, có đám người Thanh Long Thiên Vũ của Vũ An Ti, còn có Vân Mộng Dao, cũng có hai vị thuộc hạ Huyết Vô Tình và Hoàng bàn tử của Minh Phủ, hiển nhiên bởi vì quan hệ của Diệp Hiên, bọn họ đều tới tham gia ngày đại hôn của Diệp Linh Nhi.
Diệp Hiên cũng không đi qua chào hỏi những người quen này, mà an tĩnh tìm một chỗ tĩnh lặng ngồi xuống, lẳng lặng đợi hôn lễ bắt đầu.
- Ê, vị tiểu ca này, ngươi cũng đến tham gia hôn lễ của Diệp tỷ tỷ?
Một cô gái lanh lợi đang nhàm chán ngồi bên trong bữa tiệc, tân khách xung quanh sớm đã đi vào trung tâm buỗi lễ, chờ đợi người của Diệp gia xuất hiện, khi cô bỗng nhiên phát hiện bên cạnh lại thêm một người, thuận miệng hỏi Diệp Hiên.
- Cũng cho là vậy đi.
Diệp Hiên bình tĩnh cười một tiếng, xem như trả lời vấn đề của cô gái này.
- Ồ!
Sau khi cô nhìn thấy rõ ràng dung mạo Diệp Hiên, đôi mi thanh tú bỗng hơi nhíu lại, nói:
- Tiểu ca ca, không phải là tôi đã gặp qua anh ở nơi nào rồi đấy chứ?
Đáng tiếc, đối với câu hỏi của cô, Diệp Hiên cũng không trả lời, mà là bình tĩnh nhìn về phía trước, bởi vì là một tiếng pháo đã vang lên, Diệp Linh Nhi được một thanh niên anh tuấn dắt tay đi xuống, bước đến nội đường Diệp gia.
Mấy năm không gặp, Diệp Linh Nhi đã không còn là thiếu nữ ngày xưa, vẻ ngây ngô non nớt đã mất đi, dung mạo không nói nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng có thể xem như bích ngọc.
- Hôm nay mọi người có thể đến tham gia ngày vui của con gái tôi, chính là quang vinh may mắn của Diệp gia, Diệp mỗ ở chỗ này xin được cảm ơn tất cả mọi người ở đây.
Diệp Thương Hạo với mái tóc muối tiêu, bên cạnh có Diệp mẫu làm bạn, hai người mặt mày hồng hào, chắp tay cảm tạ tân khách khắp nơi.
Diệp Thương Hạo vừa dứt lời, những lời khen tặng chúc mừng không ngừng truyền đến, trong khoảng thời gian ngắn làm cho bầu không khí tiệc cưới lần nữa nhiệt liệt lên.
- Oa, Diệp tỷ tỷ thật xinh đẹp.
Thiếu nữ tỏa sáng cả mắt, vẻ mặt hâm mộ nhìn phía xa Diệp Linh Nhi.
Nhìn đứa em gái nhỏ khoác tay người thanh niên bên cạnh, trên khuôn mặt lại càng mang đầy sự hạnh phúc, Diệp Hiên có chút ngẩn ngơ, bên tai mơ hồ vang lên tiếng em gái lúc còn nhỏ.
Đó là một ngày mùa thu với cơn gió lạnh xào xạc, hai anh em ngồi dựa trên đống cỏ khô, đang vui cười nói chuyện với nhau.
- Anh, chờ Linh nhi lớn rồi kết hôn, anh nhất định phải phải tự mình tiễn Linh nhi xuất giá đó.
Diệp Linh Nhi lúc đó vẫn là một đứa trẻ, cô làm ra mặt quỷ cười đùa nói với Diệp Hiên.
- Nha đầu ngốc, em mới bao lớn mà đã nghĩ đến mấy chuyện mắc cỡ đó rồi sao.
- Anh, anh có đồng ý hay không.
Diệp Linh Nhi lay lay cánh tay Diệp Hiên không ngừng làm nũng.
- Được được được, vào ngày mà em lấy chồng, anh nhất định sẽ tự mình tiễn em xuất giá.
Tâm tư quay lại, giống như trước mắt, hình ảnh Diệp Linh Nhi lúc này và bé gái năm xưa dung hợp vào một chỗ, một nụ cười khổ lặng yên hiện trên mặt Diệp Hiên.
- Em gái của anh, lời hứa hẹn năm xưa anh đã làm được, hôm nay anh sẽ tự mình tiễn em xuất giá.
Diệp Hiên nỉ non tự nói.
- Tiểu ca ca, anh đang nói cái gì?
Cô gái bên cạnh vô cùng kinh ngạc lên tiếng, luôn cảm giác cái người này là lạ, nhưng lại nhớ không nổi đã gặp người này ở nơi nào.
- Nhất bái thiên địa.
Theo một âm thanh vang dội truyền đến, Diệp Linh Nhi cùng thanh niên bên cạnh lễ bái thiên địa, trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.
- Nhị bái cao đường.
Diệp Thương Hạo cùng Diệp mẫu ngồi xuống, để cho hai người quỳ lạy kính trà, mắt Diệp mẫu ẩn chứa nước mắt vui sướng, không ngừng dặn dò Diệp Linh Nhi một ít gì đó.
- Phu thê giao bái.
Hai người bái lẫn nhau.
- Kết thúc buổi lễ.
Ba ba ba ba.
Tiếng vỗ tay thật lớn truyền đến, rất nhiều người thân bạn bè đến chúc phúc, Diệp Linh Nhi rốt cục cũng đã gả làm vợ người ta, sắp sửa bắt đầu một cuộc sống mới.
- Thác Bạt công tử, hôm nay có thể lấy được Diệp tiểu thư làm vợ, anh có thể nói một chút cảm nhận của mình hay không?
Có một tân khách ở phía dưới cười vang.
Thác Bạt Vân Thiên tuổi chừng hai lăm hai sáu, ngoài dung mạo tuấn tú nho nhã, hoàn toàn chính xác là nhân trung chi long (*), nhưng bây giờ lại trông có chút co quắp, mặt sắc cũng có chút căng cứng đến đỏ bừng, nhưng vẫn vui sướng lên tiếng nói:
(*) Rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường.
- Ta cùng với Linh nhi kết bạn hai năm, cùng nhau trãi qua rất nhiều chuyện, ở cuộc sống tương lai, Thác Bạt Lưu Vân ta tuyệt đối sẽ không cô phụ cô ấy, cũng mời mọi người làm một chứng cho chúng tôi.
Theo lời Thác Bạt Lưu Vân vừa rơi xuống, những tiếng vỗ tay đã lập tức truyền đến, cũng tô đậm bầu không khí vui mừng đến cao trào.
- Diệp tiểu thư, cô có muốn nói gì không?
Một tân khách hợp thời lại lên tiếng, càng khiến cho mọi người lập tức trở nên ồn ào, hiển nhiên cũng muốn nhìn thấy dáng dấp ngượng ngùng của Diệp Linh Nhi.
Nhưng, điều làm cho rất nhiều tân khách kinh ngạc là, Diệp Linh Nhi cũng không có bất cứ sự ngượng ngùng gì, đôi môi thì lại cắn nhẹ một cái, đôi mắt lại bất chợt xuất hiện một tầng hơi nước, cho đến khi thành những giọt nước mắt lăn qua trên gò má, làm cho các tân khách đang cười vang lập tức hơi ngừng lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận