Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 101 - Đạn tập kích



Chương 101 - Đạn tập kích




- Một tiểu nha đầu rất khả ái, đáng tiếc lại mãi mãi cũng không lớn.
Diệp Hiên tự nhiên thở dài, bàn tay khẽ vuốt búi tóc Linh Lung, một chút cũng không để ý tới người ta có nguyện ý hay không.
Ông!
Khi Diệp Hiên nói xong, Thiết Lực đang điều khiển trực thăng lại run cả hai tay lên, lúc đầu bình ổn bây giờ lại lắc lư, hiển nhiên nội tâm Thiết Lực đã bị xúc động cực lớn.
- Lái ổn một chút!
Diệp Hiên khẽ nhíu mày nói.
- Được... được....
Thiết Lực đỏ mặt đáp.
Lúc này ánh mắt Linh Lung đờ đẫn, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên bàn tay Diệp Hiên, cũng biết hành động này của Diệp Hiên là quá mức thân mật, nếu như đổi thành bình thường, cô khẳng định sẽ trực tiếp đẩy tay Diệp Hiên ra, sau đó lại lạnh mặt nhìn Diệp Hiên.
Nhưng Linh Lung cũng không có làm như thế, cũng không phải cô sợ Diệp Hiên, mà là bởi vì theo như lời Diệp Hiên nói.
- Tôi... Tôi thật mãi mãi cũng không lớn được sao?
Linh Lung nỉ non tự nói, khuôn mặt là đầy vẻ đau khổ.
- Nguyên thần cô trời sinh cường đại, nhưng cơ thể cùng nguyên thần lại không phối hợp được, cái này mới trở ngại cơ thể trưởng thành.
Diệp Hiên liếc mắt liền nhìn ra chỗ mấu chốt của Linh Lung, càng là nói thẳng không kiêng kỵ.
- Nguyên thần? Nguyên thần là cái gì?
Linh Lung giống như quên mất Diệp Hiên khủng bố, chuyện lại liên quan đến mình, điều này cũng làm cho cô nhanh chóng lên tiếng hỏi.
- Phải, làm sao cô hiểu nguyên thần là cái gì!
Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, tiếp tục nói:
- Nguyên thần có lẽ là từ cô nghe không hiểu, kỳ thực đó chính là tinh thần lực, cũng có thể gọi là linh hồn. Cơ thể, tựa giống với bè gỗ đi trong nước, linh hồn chính là vật thao túng bè gỗ, thiếu một thứ một trong hai cũng không được, cũng là căn bản của sinh linh vạn vật!
Diệp Hiên nói đến đây, đôi mắt nhìn về phía Linh Lung lại xẹt qua một tia dị sắc, tiếp tục nói:
- Mà cô trời sinh linh hồn cường đại, cơ thể của cô không chịu được chính linh hồn mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô mãi không lớn.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Nếu ngài có thể nhìn ra vấn đề của Linh Lung... Vậy ngài có cách nào không?
Thiết Lực run rẩy nhỏ bé lên tiếng, chứng minh tâm tình của hắn cực kỳ kích động.
- Biện pháp?
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, khẽ cười nói:
- Linh hồn cô gái nhỏ này ngày càng cường đại, cơ thể sớm muộn cũng phải tan vỡ, tối đa chẳng qua một năm, chỉ sợ sẽ muốn bạo thể mà chết.
- Độc... Độc gia gia cũng nói như vậy... Xem ra tôi thật sống không quá mười tám tuổi...
Linh Lung buồn bã cười một tiếng, trong mắt có vẻ khổ sở.
Thì ra, Linh Lung cũng không phải là tiểu cô nương gì, lần đầu tiên Diệp Hiên nhìn thấy Linh Lung hắn cũng đã nhìn ra.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Thiết Lực cầu xin ngài... nếu ngài đã có thể nhìn ra chỗ mấu chốt của Linh Lung... Ngài... Ngài nhất định có biện pháp cứu cô ấy!
Thiết Lực nhanh chóng để tự động điều khiển, quay người rời khỏi khoang điều khiển, trực tiếp quỳ rạp xuống trước người Diệp Hiên, trong mắt càng là đầy vẻ khẩn cầu.
- Xác thực tôi có cách cứu cô ấy, nhưng tại sao tôi phải giúp, mà các người có thể trả giá bằng cái gì?
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
Lúc đầu nghe được nửa câu trước của Diệp Hiên, Linh Lung và Thiết Lực lập tức vui mừng, mà khi Diệp Hiên nói cho hết nửa đoạn sau, hai người lại ngẩn mặt ra, không biết nên trả lời Diệp Hiên như thế nào.
- Diệp tiên sinh, chỉ cần ngài có thể cứu Linh Lung, cái mạng này của tôi sau này chính là của ngài.
Mặt Thiết Lực đỏ lên.
- Cao lớn thô kệch, tu vi nhỏ yếu, ngoại trừ có một thân man lực, tôi cần anh thì có ích lợi gì?
Diệp Hiên khẽ cười nói.
Thấy Diệp Hiên mỉm cười, mặt Thiết Lực đỏ bừng, trong lòng cũng xuất hiện một tia tức giận, nếu không phải hắn không phải đối thủ của Diệp Hiên, lúc này cũng muốn hung hăng đánh một quyền mặt vào Diệp Hiên, để cho Diệp Hiên biết vì sao hoa hồng lại đỏ.
- Diệp tiên sinh, ngài có điều kiện gì cứ nói thẳng đi.
Tuy cơ thể Linh Lung không thể lớn, nhưng cũng không phải là một cô gái nhỏ thật, tâm trí cũng muốn lớn hơn so với Thiết Lực nhiều, nếu đã Diệp Hiên có thể đưa ra việc này, hiển nhiên cũng có mục đích của hắn.
- Ừ, cô rất thông minh.
Diệp Hiên mỉm cười tán thưởng nói.
- Kỳ thực rất đơn giản, tôi có thể trị hết bệnh của cô, thế nhưng điều kiện trao đổi, cô phải dốc sức làm cho tôi mười năm, trong mười năm này, mặc kệ tôi muốn cô làm chuyện gì, cô cũng không thể làm trái.
Diệp Hiên mỉm cười, sắc mặt trịnh trọng nhìn về phía Linh Lung.
Lúc Diệp Hiên đưa ra điều kiện này, còn không có chờ Linh Lung đáp lời, sắc mặt Thiết Lực đã có thay đổi lớn, trực tiếp bác bỏ nói:
- Tuyệt đối không thể, cậu tàn nhận lại hiếu sát như thế, nếu để cho Linh Lung ở bên cạn cậu mười năm, chẳng phải là cô ấy cũng muốn biến thành sát nhân cuồng ma rồi sao?
- Ừm?
Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, một luồng hàn quang xẹt qua trong mắt, sát khí cực kỳ khủng bố như một ngọn núi to lớn đang ép tới Thiết Lực, càng trực tiếp làm cho người này thức tỉnh, mới phát hiện mình đã nói lời không nên nói.
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, Thiết Lực cũng không có chỗ trống để thu hồi, hắn cũng chỉ có thể tiếp tục cứng rắn nói:
- Cậu muốn giết cứ giết, tôi nhíu mày một chút, thì không phải là một trang hảo hán.
- Ah!
Nhìn Thiết Lực dẫu có chết vẫn bất khuất, Diệp Hiên cười nhạt, nói:
- Anh thật cho rằng tôi không dám giết anh?
Huyết quang mê mang hơi nở rộ, nhiệt độ trong khoang điều khiển chợt giảm xuống, giống như sau một khắc sẽ có chuyện cực kỳ đáng sợ xảy ra.
- Diệp tiên sinh, tôi đồng ý với ngài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận