Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 977 - Yêu Sư hèn mọn



Chương 977 - Yêu Sư hèn mọn




Diệp Hiên một đường đi tới, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, ngoại trừ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít bạch cốt nằm rải rác trên mặt đất, không có cảnh tượng gì khác thường xuất hiện.
Những bạch cốt này hình thái khác nhau, theo Diệp Hiên càng ngày càng xâm nhập, bạch cốt trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều, hiển nhiên trong trôi qua xa xôi kia, có rất nhiều sinh linh từng thăm dò nơi này, chỉ là không ngoại lệ, đều chết hết ở đây.
Bạch cốt trải đường, óng ánh sáng long lanh, ánh sáng tiên yêu nở rộ trên bạch cốt, hiển nhiên những sinh linh đã chết này khi còn sống đều là Yêu vương, tiên nhân.
Diệp Hiên dạo bước, cảm giác của hắn nhảy cảm ra sao, hoàn toàn có thể cảm giác được trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn trộm hắn, chỉ là khi hắn dò tìm, lại không cách nào tìm được chủ nhân của đôi mắt này, giống như nhận thấy được bản thân đã khiến cho Diệp Hiên chú ý.
Một canh giờ trôi qua, một cửa đá loang lổ hiện ra phía trước, Diệp Hiên đi tới cuối thông đạo.
Cửa đá tang thương mà cổ xưa, trên có khắc yêu văn cổ, còn có một âm dương thái cực đồ khắc trên đó, một con cá bơi trên cửa đá, làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí mênh mông.
Ầm ầm!
Khi Diệp Hiên đứng trước cửa đá, chỉ thấy cá trên cửa đá đang bơi rất nhanh, cả cửa đá ầm ầm mở ra, khí tức mênh mông rộng lớn cũng tràn ra từ trong cửa đá.
- Khí tức hồng hoang?
Cửa đá mở ra, hào quang bắn ra bốn phía, Diệp Hiên lẩm bẩm, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó chậm rãi tiến vào cửa đá.
......
Một căn nhà tranh, một đầm nước xanh, có một người đầu đầy tóc bạc, khoác áo đen chắp tay đứng bên cạnh đầm nước, đang đưa lưng về phía Diệp Hiên nhìn xuống cảnh đẹp trong thanh đàm.
Một con cá đen trắng, hình dạng quái dị, đang bơi qua lại trong đầm nước, còn có một ít tôm nhỏ bị hắc bạch ngư ăn hết, lúc đuôi cá vỗ, càng làm cho đầm nước văng lên bọt nước rất nhỏ.
- Đây là Côn Ngư?
Diệp Hiên đi đến, đứng bên cạnh nam nhân áo đen tóc bạc, cũng giống như hắn nhìn về phía đầm nước, âm thanh hiện ra rất bình tĩnh.
- Hiện tại nó vẻn vẹn chỉ là một con Côn Ngư nhỏ, đợi đến ngày phong vân hội tụ, nó có thể sinh ra hai cánh giương cánh trên chín tầng mây, đến lúc đó nó cũng không phải là Côn Ngư, mà gọi là Côn Bằng.
Nam tử áo đen tóc bạc yên tĩnh lên tiếng, hắn rốt cục thu hồi ánh mắt từ trong đầm nước, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Diệp Hiên.
Áo đen tóc bạc, dung mạo tuấn lãng, hai gò má như đao gọt, nhìn bộ dáng chính là một thanh niên, càng xứng với cách gọi mỹ nam tử, chỉ là đôi mắt tang thương thâm thúy lại cực kỳ không phù hợp với vẻ mặt trẻ tuổi của hắn, giống như một vị lão nhân trải qua tang thương.
- Yêu sư Côn Bằng?
Thời gian giống như đang tĩnh lặng, không gian tựa như đang đóng băng, khi ánh mắt hai người nhìn nhau, phương thiên địa này chợt ngưng trệ.
Hư không gợn sóng, gợn sóng điểm điểm, phương hư không này có chút vặn vẹo, hai người nhìn nhau không nói gì, cứ như vậy nhìn nhau, tuy hai người cũng không có nở rộ khí thế, nhưng một trận chiến vô hình đang diễn ra trong vô hình.
Răng rắc.
Bỗng nhiên, hư không truyền đến một tiếng trần đục, Côn Bằng lùi lại một bước, hư không càng gợn sóng, thiên địa đang ngưng trệ lần nữa vận chuyển.
- Đạo hữu thật mạnh!
Côn Bằng nhẹ nhàng gật đầu, chân thành khen ngợi.
- Ngươi không thể yếu như vậy!
Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, bình tĩnh nói.
Hai người tuy rằng không có ra tay, thế nhưng ý niệm trong lúc đó đã mở ra đại chiến, đây là một loại so đấu khí thế, chỉ là Côn Bằng hơi kém một bậc, bại trận ở trong trận đại chiến vô hình.
Chỉ là Diệp Hiên vô cùng nghi hoặc, phải biết rằng yêu sư Côn Bằng chính là nhân vật nổi danh cùng hai đại Thiên Đế, ngay cả không bằng Đông Hoàng Thái Nhất cùng Đế Tuấn, nhưng chênh lệch cũng tuyệt đối không lớn, nhưng trong cảm giác của Diệp Hiên, tu vi yêu sư Côn Bằng này cũng chỉ là Chuẩn Thánh bình thường, căn bản cũng không phải đối thủ của hắn.
- Năm xưa Vu Yêu đại chiến, ta bị hai đại Tổ Vu đánh trọng thương, thân thể nghiền nát chỉ lưu chân linh sống sót, đến lúc này trở lại nơi này chữa thương, không còn bằng tu vi năm xưa.
Côn Bằng cười khổ nói.
Nghe Côn Bằng nói, đôi mắt Diệp Hiên khẽ động, bình tĩnh nói:.
- Những yêu vương tiên nhân bên ngoài cũng là bị ngươi giết chết?
- Đạo hữu nói không sai, chỉ vì bọn họ sinh lòng tham lam, cho rằng ta sớm đã ngã xuống, mưu toan trộm truyền thừa của ta, ta cũng chỉ có thể đánh chết bọn họ.
Côn Bằng nhẹ giọng nói.
- A, quả nhiên như thế?
Khóe miệng Diệp Hiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, điều này cũng làm cho đôi mắt của Côn Bằng trầm xuống, rất nhanh đã khôi phục như thường, cũng không lộ ra bất kỳ vẻ khác thường nào.
- Không biết đạo hữu đến thăm ta có chuyện gì?
Côn Bằng hỏi.
- Thượng cổ Yêu Đình xuất thế rồi.
Diệp Hiên cũng không có che dấu, cũng càng không có nói lời vô nghĩa, hắn nói ra chuyện này, sắc mặt Côn Bằng không gợn sóng, căn bản không có bất kỳ vẻ khiếp sợ nào.
- Năm xưa Vu Yêu đại chiến, hai tộc điêu linh, hai đại Thiên Đế dẫn vạn yêu tu sinh dưỡng tức, hiện tại lần thứ hai xuất thế cũng không có gì kỳ quái, chỉ là không biết đạo hữu là ai, lần này đến tìm ta lại là chuyện gì?
Côn Bằng nhẹ giọng hỏi thăm.
- Thiên Đế Diệp Hiên.
Bốn chữ đơn giản phun ra từ trong miệng Diệp Hiên để cho Côn Bằng hiểu rõ thân phận của hắn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cũng hiện ra vẻ thâm sâu.
- Bầu trời không thể có hai mặt trời, dân không hai chủ, xem ra đạo hữu chính là người đứng đầu Thiên Đình kiếp này, chỉ là Thượng cổ Yêu Đình tái hiện, vị trí Thiên đế của đạo hữu sắp không giữ được, ngay cả khi đạo hữu đến cầu xin ta giúp đỡ, ta cũng không thể giúp đỡ.
Côn Bằng nói là thở dài nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận