Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2601: Tịch Dao hoài nghi!

Chương 2601: Tịch Dao hoài nghi!
Ầm ầm.
Thái Sơ vừa định mở miệng, nhưng lúc này một tiếng nổ khủng bố từ trong sơn cốc truyền đến, nguyên khí thiên địa đáng sợ đang phát tiết ra, Bách Hoa sơn cốc này bị sóng khí đáng sợ chấn động hóa thành tro bụi, triệt để biến thành một mảnh đất cháy.
- Tên đáng ghét này.
Thái Thương vốn đang chìm đắm trong thế giới của hai người với Tịch Dao, càng muốn mượn chuyện này thổ lộ với Tịch Dao.
Nhưng cỗ ba động khủng bố này trong nháy mắt cắt đứt lời thổ lộ của hắn, Bách Hoa sơn cốc tuyệt mỹ cũng hóa thành đất bằng, đây quả thực là mất hết phong cảnh.
Thái Thương không cần nhìn cũng biết là ai làm trò quỷ, ngoại trừ Diệp Táng Thiên bụng đầy ý xấu kia ra, nơi này tuyệt đối sẽ không có người thứ ba.
- Nhị đệ, ngươi lại nói xấu ta.
Ôi, ôi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Diệp Hiên lặng yên xuất hiện trước mặt hai người, khí tức trên người hắn bình thản không gợn sóng, nhưng lại làm cho sắc mặt 'Thái Thương' và Tịch Dao ngẩn ra.
- Đại huynh, ngươi đột phá?
Tịch Dao kinh hỉ nói.
- Ừm.
Diệp Hiên mỉm cười gật gật đầu, xem như thừa nhận.
- Hừ.
Một thanh âm không hợp thời truyền đến, chỉ thấy 'Thái Thương' hừ lạnh nói:
- Mới bước vào nghịch thiên tứ biến có gì đặc biệt, tư chất này thật sự quá kém một chút.
- Nhị ca.
Tịch Dao nhíu mày liễu, nhất thời làm cho tâm thần 'Thái Thương' run lên, vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười cứng ngắc bồi tội với Diệp Hiên:
- Đại huynh đừng trách, tiểu đệ chỉ đang đùa giỡn với ngươi mà thôi.
- Không sao không sao, dù sao ngươi chính là huynh đệ kết bái của ta.
Diệp Hiên thuận thế nhéo nhéo khuôn mặt 'Thái Thương', càng hung hăng nhéo một cái, nhất thời làm cho vẻ mặt 'Thái Thương' nổi giận muốn phát tác, nhưng nhìn thấy ánh mắt u oán của Tịch Dao, hắn lại mềm nhũn xuống.
Không thể không nói, 'Tịch Dao' thật đúng là khắc tinh của 'Thái Thương', một ánh mắt một biểu tình đều có thể làm cho 'Thái Thương' hồn mất vía.
Nhìn thấy bộ dáng liếm chó của Thái Thương, trong lòng Diệp Hiên cũng âm thầm thở dài, có thể đem chó liếm phát huy đến cực hạn, 'Thái Thương' coi như là người xuất sắc.
Tuy nhiên trong lòng Diệp Hiên vô cùng rõ ràng, Tịch Dao căn bản không thích hắn, đây cũng là nguyên nhân cho tai họa sau này.
- Nhị ca, ta có chút lời muốn hỏi đại huynh, ngươi có thể tránh một chút không?
Tịch Dao nói.
- A?
Thái Thương ngẩn ra, có chút ghen tuông nhìn Diệp Hiên, nhưng vẫn gật đầu, sau đó biến mất không thấy, tuy nhiên trước khi đi ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên cực kỳ không tốt, tựa như đang nói cho Diệp Hiên biết, Tịch Dao là người của hắn, nếu ngươi dám đánh chủ ý với nàng, ta tất nhiên thế bất lưỡng lập vơi ngươi.
Diệp Hiên tự nhiên đọc hiểu ánh mắt của Thái Thương trước khi đi, tuy nhiên trong lòng hắn cũng chỉ có thở dài bất đắc dĩ, bởi vì hắn căn bản không có hứng thú đối với Tịch Dao.
- Tiểu muội, ngươi muốn hỏi ta điều gì?
Diệp Hiên hơi nghi hoặc nhìn về phía Tịch Dao.
- Đại huynh, vì sao ta cảm giác ngươi một mực trốn tránh ta, tựa như cố ý lảng tránh một mình gặp mặt ta?
Tịch Dao mỉm cười hỏi.
- Trốn ngươi?
Diệp Hiên đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó khẽ cười nói:
- Vi huynh một lòng chỉ có tu luyện, tiểu muội ngươi hiểu lầm.
- Đại huynh như giờ phút này đau khổ tu luyện, cũng là vì chuẩn bị cho kiếp nạn Luân Hồi diệt thế sao?
Cũng là cường giả nghịch thiên, Tịch Dao tự nhiên biết sứ mệnh của người nghịch thiên, chỉ là nàng cảm giác Diệp Hiên có chút không giống, thủy chung đều cho nàng một loại cảm giác thần bí.
Hơn nữa, mỗi lần nói đến lai lịch của Diệp Hiên, Diệp Hiên đều im lặng không nói, điều này càng làm cho Tịch Dao cảm thấy tò mò về thân phận của Diệp Hiên.
- Luân Hồi diệt thế?
Diệp Hiên cười nhạt, hắn cũng không có trả lời câu hỏi này, bởi vì hắn biết thời đại thái cổ sẽ hủy diệt, căn bản không ai có thể phá vỡ kiếp nạn luân hồi diệt thế.
Hoang Cổ không được, Thái Cổ không được, Thượng cổ cũng không được, chỉ có vũ trụ hỗn độn đời sau còn có một tia hy vọng, mà hắn chính là vì một đường hy vọng này chuẩn bị.
Đương nhiên, Diệp Hiên không vĩ đại như vậy, hắn cũng không muốn gánh vác trách nhiệm của sinh linh vạn cổ vũ trụ, hắn vẻn vẹn chỉ vì mình.
Diệp Hiên là một người ích kỷ, hắn cũng chỉ muốn áp đảo tất cả mọi thứ, thậm chí áp đảo vạn cổ vũ trụ, về phần sinh tử của những người khác lại không có quan hệ quá lớn với hắn.
Đương nhiên, người hắn để ý không có ở trong danh sách này.
- Đại huynh, ngươi có một bí mật lớn trong trái tim, phải không?
Tịch Dao rất thông minh, tuy rằng Diệp Hiên không trả lời câu hỏi của nàng, nhưng từ vẻ mặt của Diệp Hiên, nàng có thể nhìn ra lai lịch của Diệp Hiên cực kỳ không tầm thường.
- Điều này có quan trọng không?
Diệp Hiên mỉm cười, tiếp tục nói:
- Tiểu muội, ngươi không phải là muốn hỏi ta vấn đề này chứ?
- Đương nhiên là không.
Tịch Dao lắc đầu, hai môi nàng khẽ cắn, giống như đang do dự cái gì đó, sau đó ánh mắt nhất định nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Đại huynh, ta cảm thấy ngươi giống như một người.
- Ồ?
Trong lòng Diệp Hiên run lên, nhưng sắc mặt không thay đổi, mỉm cười nói:
- Tiểu muội nói ta giống ai?
- Hoang.
Vẻn vẹn chỉ một chữ phun ra từ trong miệng Tịch Dao, ánh mắt nàng sáng quắc nhìn Diệp Hiên, giống như đang xác định mình có đoán đúng hay không.
Đáng tiếc, Tịch Dao thất vọng, vẻ mặt Diệp Hiên vẫn không thay đổi, thậm chí nụ cười trên mặt cũng vẫn tồn tại.
- Đệ nhất cường giả thời đại Hoang Cổ trong truyền thuyết?
- Tiểu muội, ngươi thật sự quá coi trọng ta, ta làm sao có thể là 'Hoang', nếu ta thật sự là hắn, há có thể thiếu chút nữa chết trong tay Đại Viêm lão tổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận