Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 489 - Tỉnh lại trong phàm trần



Chương 489 - Tỉnh lại trong phàm trần




- Ha ha!
Thanh niên cẩm bào lạnh lùng lên tiếng.
- Ta bội phục một người không sợ chết, cũng không biết, khi ngươi nhìn thân nhân của mình chết ở trước mặt của ngươi, ngươi sẽ có bộ dáng gì?
Theo thanh niên mặc cẩm bào vừa dứt lời, mặt mũi của hắn lập tức trở nên hí ngược mà tàn nhẫn, lại phân phó với một tu tiên giả cấp thấp đứng ở bên cạnh, nói:
- Đi kéo thân nhân của hắn đến đây.
- Không được!
Nghe thấy lời thanh niên mặc cẩm bào, Lý Hàn Nhi không ngừng sợ hãi, âm thanh run rẩy tới cực điểm.
Ba bóng người bị ném tới trước mặt Lý Hàn Nhi, tiếng con gái khóc càng làm cho tâm thần Lý Hàn Nhi đau đớn không thôi.
- Đây là mẹ của ngươi, đúng chứ?
Thanh niên mặc cẩm bào lạnh nhạt mỉm cười, bàn tay to lớn của hắn bỗng nhiên bóp cổ Lý đại tẩu, làm cho Lý đại tẩu nhăn mặt, bày ra một bộ dạng cực kỳ thống khổ.
- Ngươi tên súc sinh này, thả mẹ ta ra, có bản lĩnh thì giết lão tử đi.
Lý Hàn Nhi điên cuồng rống giận ở dưới chân thanh niên mặc cẩm bào, hắn muốn đứng dậy, nhưng lại bị trọng thương trong người, căn bản không có sức lực phản kháng.
- Quỳ xuống cầu xin ta đi! Chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ tha cho một nhà các ngươi một mạng?
Thanh niên mặc cẩm bào tàn nhẫn cười to, trong mắt hắn, những phàm nhân này chẳng qua đều là sâu kiến.
- Hàn... Hàn Nhi... Nương chết không có gì đáng tiếc... Nhưng con tuyệt đối không thể quỳ xuống....
Lý đại tẩu gian nan lên tiếng, đáy mắt của bà có một tia giải thoát, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đã cắn lưỡi tự sát.
- Mẹ!
Lý Hàn Nhi kêu khóc, hai tay hắn không ngừng đấm xuống mặt đất, máu tươi ở chỗ bàn tay nhuộm đỏ nền tuyết.
- Thực sự không chút thú vị!
Thanh niên mặc cẩm bào lộ vẻ mặt ghét bỏ, thuận tay vứt thi thể Lý đại tẩu xuống đất như ném rác rưởi.
- Lý đại tẩu?
Diệp Hiên phủ phục trong tuyết, hắn ngơ ngác nhìn Lý đại tẩu chết không nhắm mắt, cả người hoàn toàn dại ra, lại không có một chút tiếng động nào, chỉ là mâu quang đục ngầu kia đang dần dần thanh minh, một luồng tiên quang huyết sắc lặng yên xẹt qua đáy mắt.
Dương San San ôm thật chặc con gái, sắc mặt không buồn không vui, nhìn bà bà ngã vào trong vũng máu, lời nói nhẹ nhàng từ từ vang lên bên tai con gái.
- Tư Tư, cha của con là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, hai mẹ con chúng ta dù có chết, cũng tuyệt không thể trở thành thứ để những tên súc sinh này áp chế cha con.
Phốc phốc!
Dương San San cầm trong tay một cây trâm cài đầu, chợt đâm vào trong tim của mình, một đóa hoa máu thê diễm nở rộ ngay trái tim, cô nở nụ cười như được giải thoát, lại in bóng dáng Lý Hàn Nhi vào thật sâu trong mắt, sau đó ngã xuống đất, cả người lại không còn chút sinh sơ nào.
- San San!
- Mẹ ơi!
Miệng Lý Hàn Nhi phun ra một ngụm máu tươi, tâm thần gặp phải đả kích chưa bao giờ có, hắn khóc lóc thảm thiết, Tư Tư càng té nhào vào bên cạnh mẹ mình, những tiếng kêu khóc non nớt khiến phương thiên địa này bi thương không ngớt.
- Ta giết những người xấu các ngươi.
Đôi bàn tay non nớt, rút chiếc trâm cài đầu trên ngực mẫu thân ra, tiểu cô nương nhỏ yếu mang theo hận ý không thể nào nói rõ, bước chân lảo đảo nhào tới chỗ thanh niên mặc cẩm bào.
- Không được tới!
Một màn như thế khiến cho Lý Hàn Nhi tuyệt vọng rống to hơn.
- Tiểu tạp chủng, tiễn ngươi lên đường.
Thanh niên mặc cẩm bào cười lạnh, giơ tay ra, trực tiếp nhấc Tư Tư lên trên không.
- Cầu xin ngươi thả nó ra, nó vẫn còn nhỏ.
Lý Hàn Nhi hắn không sợ chết, nhưng hắn tuyệt đối không thể nhìn cốt nhục của mình uổng mạng, hắn cúi đầu xuống, đau khổ khẩn cầu thanh niên mặc cẩm bào.
Bàn chân giẫm đạp ở trên đầu Lý Hàn Nhi được lấy ra, thanh niên mặc cẩm bào mang theo Tư Tư, với vẻ mặt hí ngược nhìn về phía Lý Hàn Nhi nói:
- Quỳ xuống cầu xin ta đi, chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta sẽ tha cho tính mệnh con gái của ngươi.
Lý Hàn Nhi nắm chặt hai tay, từ từ hít một hơi, chật vật đứng dậy từ trong đống tuyết, hắn cắn nát cả răng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của con gái, hai đầu gối hắn cuối cùng khụy xuống, quỳ rạp trước mặt thanh niên mặc cẩm bào.
- Ta cầu xin ngài thả nó ra.
Lý Hàn Nhi nói ra từng chữ, máu tươi không cầm được mà chảy ra từ khóe miệng.
- Ha ha.
Nhìn Lý Hàn Nhi quỳ ở dưới đất, thanh niên mặc cẩm bào lên tiếng cười to, chỉ là một màn kế tiếp triệt để làm cho Lý Hàn Nhi dại ra ở giữa trời tuyết.
Răng rắc!
Một tiếng xương gãy vang lên, chỉ thấy Tư Tư lại không có chút sinh khí nào, bị thanh niên mặc cẩm bào tươi sống bóp chết trong lòng bàn tay.
Ầm!
Hắn thuận tay vứt bỏ thi thể Tư Tư đến trước mặt Lý Hàn Nhi, tiếng cười càn rỡ ác độc đầy chói tai.
Cơ thể run rảy, cánh tay run run, Lý Hàn Nhi si ngốc nhìn thi thể trước mắt, hắn chậm rãi ôm lấy con gái vào trong lòng, huyết lệ chậm rãi chảy ra.
Trái tin hắn đã hoàn toàn chết đi, cả người giống như mất đi linh hồn, không biết mình còn sống có ý nghĩa gì!
Thanh niên mặc cẩm bào tàn nhẫn mỉm cười, giơ ta ra, lập tức bóp cổ Lý Hàn Nhi, cũng nhấc Lý Hàn Nhi lên không trung.
- Đám phàm nhân hèn mọn các ngươi, thật đúng là không chịu nổi một kích.
Thanh niên mặc cẩm bào cười lạnh không dứt.
Lý Hàn Nhi vô cảm với đau đớn nơi cổ, hắn gắt gao ôm lấy thân thể con gái trong lòng, đôi mắt có sự giải thoát, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại đầy thê lương đau khổ.
- Diệp thúc thúc, Hàn Nhi đi đây, nếu như con người thật sự còn có kiếp sau, Hàn Nhi nguyện ý tiếp tục phụng dưỡng ở bên cạnh ngài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận