Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2436: Vận Mệnh Chủ Nhân khuất nhục (2)

Chương 2436: Vận Mệnh Chủ Nhân khuất nhục (2)
Nếu như không phải có nhân vật cấm kỵ đi ra từ Vận Mệnh Trường Hà, cái mạng nhỏ này của hắn nhất định sẽ chôn vùi trong tay Diệp Hiên.
Trốn về Vận Mệnh thần điện, Vận Mệnh Chủ Nhân trực tiếp đem đạo thống phong bế, càng là mang lấy cả Vận Mệnh thần điện di chuyển đi nơi khác, liền là sợ Diệp Hiên tìm tới cửa.
Chỉ là Vận Mệnh Chủ Nhân còn bất an, thực tại thủ đoạn Diệp Hiên quá mức lợi hại, hắn cũng không thể xác định là có thể tránh thoát được Diệp Hiên truy sát hay không.
- Đáng ghét, sớm biết như vầy, lúc trước bản chủ phải sớm đem hắn nghiền xương thành tro, nếu không sao lại bị hắn khi nhục như này?
Trong đầu Vận Mệnh Chủ Nhân vạch qua một màn bị Diệp Hiên chà đạp dưới chân, cả người bày biện ra vẻ xấu hổ cùng giận dữ muốn tuyệt, càng khiến cho trưởng lão đệ tử bên cạnh hắn câm như hến.
Oanh!
Bỗng nhiên!
Một tiếng nổ vang trong tinh không truyền đến, chỉ thấy đại trận che đậy Vận Mệnh thần điện ầm vang sụp đổ mà đi, trực tiếp hiển hóa trong tinh không, một thân ảnh đang dạo bước tiến vào Vận Mệnh thần điện.
- Vận Mệnh, ta muốn giết ngươi, mặc ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, kết cục của ngươi cũng vẫn là chết.
Đông —— đông —— đông!
Diệp Hiên dạo bước mà đi, chỉ là theo mỗi một bước hắn bước ra, kiến trúc Vận Mệnh thần điện nổ nát vụn đáng sợ, dần dần hóa thành từng mảnh từng mảnh hài cốt.
- Diệp Hiên, ta đã nhận thua, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Vận Mệnh Chủ Nhân kinh sợ rống to, nếu như tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện, ánh mắt hắn sợ hãi đến cực điểm, ánh mắt hắn càng là do dự không biết, như đang tìm kiếm con đường bỏ chạy.
Oanh!
Vạn cổ như thiên, đương thời vô song, Diệp Hiên bước ra một bước, ầm vang tiến vào Vận Mệnh thần cung, trực tiếp hiện ra trước mặt mọi người, càng là dẫn tới trưởng lão đệ tử sợ hãi lùi lại.
- Là ta tự mình giết ngươi, cùng ngươi chấm dứt?
Một thân Diệp Hiên mặc y phục màu đen, hắn đứng chắp tay sau lưng, quanh thân cũng không hiện ra bất kỳ uy năng gì, nhàn nhạt nhìn về phía Vận Mệnh Chủ Nhân.
- Diệp đạo hữu, ngày xưa bản chủ quả thật có sai, nhưng mà ta đã nhận thua, ngươi cần gì phải hùng hổ dọa người. Không bằng như vầy, chỉ cần đạo hữu nguyện ý thối lui, hóa giải đoạn ân oán này, mặc kệ điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng đạo hữu.
Vận Mệnh Chủ Nhân đem tư thái thả cực thấp, càng là lộ ra vẻ rất hèn mọn, mặc dù nội tâm hắn xấu hổ giận dữ muốn tuyệt, nhưng ứng đối với đột kích cường thế của Diệp Hiên, hắn thật sợ.
- Đem Phá Hư Thiên Đỉnh giao ra.
Diệp Hiên nhàn nhạt mở miệng, trực tiếp đòi hỏi Phá Hư Thiên Đỉnh từ Vận Mệnh Chủ Nhân, điều này cũng khiến cho sắc mặt Vận Mệnh Chủ Nhân đại biến, trên mặt phơi bày ra vẻ cực kỳ khổ sở.
- Thế nào, ngươi không nguyện ý cho?
Hai mắt Diệp Hiên híp lại, một vệt hàn quang vạch qua đáy mắt hắn, Vận Mệnh Chủ Nhân lập tức kinh hãi run lên.
Khuất nhục!
Không cam!
Bất đắc dĩ!
Các loại cảm xúc xấu hổ giận dữ xông lên đầu, hắn bị Diệp Hiên bức bách như này, loại vũ nhục này quả thực khiến hắn không còn mặt mũi đối diện với đám trưởng lão cùng đệ tử sau lưng.
Chỉ là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn cũng phải nhận khuất nhục thật lớn, lúc này bị Diệp Hiên bức bách giao ra Phá Hư Thiên Đỉnh, kỳ thực cũng không tính là gì.
- Thiên Chủ, ngài liền đem Phá Hư Thiên Đỉnh giao ra đi, nếu không hắn sẽ giết chúng ta.
Có đệ tử sợ hãi Diệp Hiên mang đến cái chết, ngữ hàm rung động khẩn cầu Vận Mệnh Chủ Nhân.
- Đúng vậy a Thiên Chủ, đem Phá Hư Thiên Đỉnh giao cho hắn đi.
Sắc mặt mấy đại trưởng lão cũng là trắn bệch an ủi nói.
- Ta cho!
Vận Mệnh Chủ Nhân hung hăng cắn răng, mặc dù hắn không muốn, nhưng vẫn là lật tay ra một cái, một tôn tiểu đỉnh cổ phác hiện ra, mà sau mặt mũi tràn đầy không nỡ ném cho Diệp Hiên.
Ông!
Diệp Hiên đưa tay tiếp nhận tiểu đỉnh, rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra một nụ cười, chỉ là sau một khắc hắn liền nhướng mày, bởi vì tiểu đỉnh trong tay tràn ngập khí tức vận mệnh, trên mặt còn có lạc ấn của Vận Mệnh Chủ Nhân.
- Chặt đứt liên hệ của ngươi cùng tiểu đỉnh.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Được!
Sắc mặt Vận Mệnh Chủ Nhân không chịu nổi, nhưng hai tay bấm niệm pháp quyết, trực tiếp chém đứt liên hệ cùng tiểu đỉnh, chỉ là sắc mặt hắn cũng trở nên trắng bệch, khóe miệng có tiên huyết đang tràn ra.
Hiển nhiên, chặt đứt liên hệ cùng tiểu đỉnh, điều này cũng khiến cho tâm thần Vận Mệnh Chủ Nhân bị hao tổn, chỉ là bị Diệp Hiên bức bách, hắn cũng không dám có bất kỳ bất mãn gì.
- Ngươi làm rất tốt.
Diệp Hiên gật đầu khen ngợi, hỏa nhiệt trong ánh mắt càng là ngắm nhìn tiểu đỉnh trong tay, chỉ là khóe miệng phác hoạ một vệt tàn bạo.
- Ta đã cho ngươi Phá Hư Thiên Đỉnh, ân oán giữa ngươi và ta ở cũng chấm dứt, Diệp đạo hữu cũng có thể rời đi.
Vận Mệnh Chủ Nhân nói.
- Rời đi?
Diệp Hiên thu hồi ánh mắt từ đỉnh nhỏ, khóe miệng hắn vẽ lên một nụ cười quỷ dị ám độc, nhìn về phía Vận Mệnh Chủ Nhân với ánh mắt trêu tức.
- Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?
Nhìn vẻ mặt ác độc của Diệp Hiên, sắc mặt Vận Mệnh Chủ Nhân đột biến, một cảm giác cực kỳ không tốt trỗi dậy.
- Làm cái gì?
Diệp Hiên cười, chỉ là hắn cười cực kỳ dữ tợn, nói:
- Đương nhiên là giết ngươi, lại diệt nơi ngươi gọi là Vận Mệnh thần điện.
- Ngươi... Ngươi không giữ lời hứa!
Vận Mệnh Chủ Nhân liên tục lùi lại, một mặt phẫn nộ nhìn chăm chú Diệp Hiên.
- Ha ha ha!
Diệp Hiên cười nhạt một cái nói:
- Ta không nói ngươi cho ta Phá Hư Thiên Đỉnh, ta liền sẽ bỏ qua ngươi a, đây đều là chính ngươi nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận