Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 619 - Truyền lời



Chương 619 - Truyền lời




- Nhị ca, ngàn vạn lần không nên xung động.
Sắc mặt Bạch Lộc Vương đại biến, vội vàng lên tiếng khuyên can Thôn Thiên Cáp Mô, hiển nhiên tuyệt không thể đánh giết đám sứ giả, nếu không Thông Thiên Lĩnh sẽ rước lấy đại họa.
- Nhị ca bớt giận, các vị đạo hữu cũng tạm tức lôi đình lửa giận, cái này chuyện chúng ta Thông Thiên Lĩnh nhất định cho các vị một cái hài lòng giao phó. - Sư Tâm Vương vội vàng khuyên can.
Hai đại Yêu Vương cúi đầu, điều này cũng làm cho chư vị sứ giả càng phát không có sợ hãi.
Tuy Thông Thiên Lĩnh cũng là bá chủ một phương Bắc Câu Lô Châu, nhưng đối mặt hết thảy thế lực yêu ma Bắc Câu Lô Châu, Thông Thiên Lĩnh tự nhiên cũng phải cúi đầu, chư vị sứ giả vô cùng tinh tường, đây cũng là nguyên nhân bọn họ nắm chắc.
- Hừ, nói nửa ngày, các ngươi cũng không có một người có thể làm chủ, đã như vậy thì gọi Khổng Ly ra đây, chỉ cần hắn cho chúng ta một giao phó hài lòng, chúng ta không nói hai lời sẽ quay đầu rời khỏi.
Sơn Tiêu Vương lạnh lùng nói.
- Chuyện này... Chuyện này... ?
Sắc mặt Sư Tâm Vương đỏ hồng, lộ vẻ khó xử, hắn như thế nào không muốn để cho Diệp Hiên xuất hiện giải quyết.
Chỉ là Diệp Hiên lúc này đang bế quan, hơn nữa càng đưa ra lệnh cấm trước khi bế quan, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi quấy rối hắn, điều này cũng làm cho Sư Tâm Vương không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Ông!
Chợt, hư không dị động, rung động khuếch tán, một đạo yêu quang lặng yên xuất hiện ở trong Nghị Sự Điện, khi ánh sáng tiêu tán hiển hóa ra thân ảnh Diệp Hiên, điều này cũng làm cho mười đại sắc mặt Yêu Vương lộ ra vui vẻ...
- Đại ca!
Thôn Thiên Cáp Mô trước cúi đầu, Yêu Vương còn lại vội vàng chào Diệp Hiên, chư vị sứ giả thì lộ sắc mặt khó coi nhìn Diệp Hiên, hiển nhiên biết người đến chính là chủ nhân chấp chưởng Thông Thiên Lĩnh, Khổng Ly.
Không có một tia gợn sóng, đạm nhiên nhìn tới, Diệp Hiên cũng không chút kinh ngạc đối với việc đám sứ giả đến, hắn sớm đã dự liệu được kết quả.
- Khổng Ly, ngươi đã xuất hiện vậy thì dễ làm, xin ngươi giải thích một chút, các Yêu Vương như thế nào chết, hung thủ sát hại bọn họ là người phương nào?
Hắc Ưng Vương bước nhanh đến phía trước, cũng không sợ khi đối mặt Diệp Hiên, tiếng nói càng mang theo chất vấn.
Diệp Hiên toàn thân áo đen, sợi tóc đen rũ xuống trán, đôi mắt khép mở thâm thúy như cổ đàm, đôi mắt nhìn về phía đám sứ giả xẹt qua một tia đạm mạc.
- Ta giết, có vấn đề gì không?
Diệp Hiên giống như đang nói một chuyện rất tùy ý, khi những lời này lọt vào trong tai mọi người, tức thì làm cho Nghị Sự Điện tĩnh mịch không tiếng động, càng làm cho ánh mắt mọi người kinh hãi nhìn về phía hắn.
Không trách mọi người bộ dáng như thế, mười đại Yêu Vương tự nhiên biết chuyện này là Diệp Hiên gây nên, nhưng bọn họ làm sao cũng không ngờ Diệp Hiên dám trực tiếp thừa nhận.
Lẽ nào vị đại ca này của bọn họ bị điên?
Lẽ nào hắn không biết thừa nhận việc này tất sẽ dẫn tới lửa giận của các thế lực hung ma?
- Đại... Đại ca... Ngươi....
Thôn Thiên Cáp Mô run rẩy lên tiếng, tâm thần sớm đã loạn.
- Ngươi... Ngươi giết?
Hắc Ưng Vương há to mồm, không thể tin được câu nói mình vừa nghe, càng không ngờ rằng Diệp Hiên không có phủ nhận, trực tiếp thừa nhận.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi....
Hắc Ưng Vương liên tiếp nói ba chữ ngươi, cả người đều không tự nhiên, lúc đầu hắn còn tưởng rằng Diệp Hiên sẽ biện giải, không nghĩ rằng kết quả thế này, điều này cũng làm cho hắn chuẩn bị thật lâu không có đất dụng võ, giống như một quyền đánh vào cây bông, loại cảm giác này làm cho Hắc Ưng Vương cực kỳ khó chịu.
Không chỉ Hắc Ưng Vương dại ra không nói gì, thân thể sứ giả còn lại hơi run rẩy, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng xuất hiện vẻ sợ hãi, chấn động tâm thần.
- Thật can đảm.
Qua hơn mười hơi, Hắc Ưng Vương rốt cục phục hồi tinh thần, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, rống giận.
- Khổng Ly, ngươi thật to gan, không chỉ có diệt Bắc Hải Long Cung, càng đánh giết các đại Yêu Vương, chúng ta tất sẽ bẩm báo việc này cho lão tổ, toàn bộ Thông Thiên Lĩnh sẽ vì ngươi mà chôn cùng bọn họ.
Hắc Ưng Vương rống giận, sắc mặt tái nhợt, hung hăng vung ống tay áo, đi nhanh ra khỏi Nghị Sự Điện, chư vị sứ giả giận dữ theo sau, hiển nhiên đang muốn nhanh đi về bẩm báo cho các vị lão tổ.
Không chờ đám người Hắc Ưng Vương đi ra Nghị Sự Điện, tiếng nói lạnh lùng của Diệp Hiên vang lên sau lưng bọn họ, điều này cũng làm cho sắc mặt đám người Hắc Ưng Vương đại biến, thân hình đều định lại tại chỗ.
- Thông Thiên Lĩnh ta há là chỗ các ngươi nói đến thì đến, nói đi thì đi?
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống mặt đám người Hắc Ưng Vương, mặt của bọn họ trong nháy mắt tái nhợt, cứng ngắc xoay người lại nhìn Diệp Hiên, mà chiếu vào mi mắt bọn họ chính là gương mặt âm u lạnh như băng của Diệp Hiên.
- Khổng... Khổng Ly... Ngươi... Ngươi muốn thế nào?
Hắc Ưng Vương run rẩy lên tiếng, thân thể của hắn ở không tự chủ sợ run, bởi vì hắn phát hiện một chuyện cực kỳ khủng bố.
Khổng Ly dám giết chết các đại Yêu Vương, càng không để Thiên Đình vào mắt, ngay cả Bắc Hải Long Cung đều bị huỷ diệt, người hành sự điên cuồng như vậy há sẽ để đám tiểu yêu bọn họ vào mắt?
Chỉ sợ... Chỉ sợ bọn họ muốn đi ra Thông Thiên Lĩnh, là một chuyện cực kỳ khó khăn, hơn nữa Hắc Ưng Vương nhìn ra được sát cơ từ trong ánh mắt của Diệp Hiên, điều này càng làm cho hắn cảm giác khủng bố.
- Đã đến thì không cần đi nữa, lưu mạng của các ngươi lại đi.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, giống như đang nói một chuyện rất tùy ý, đôi mắt nhìn đám người Hắc Ưng Vương giống như nhìn người chết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận