Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 385 - Một đao xuyên tim



Chương 385 - Một đao xuyên tim




- Nói ngươi ngu xuẩn, thật đúng là một chút cũng không giả, Thải Nhi như thế nào sẽ chú ý loại phế vật như ngươi?
Đôi mắt Yến Vân Phi đầy hung ác giễu cợt, nói ra hết chân tướng năm đó, điều này cũng làm cho sắc mặt Lê Giang Lưu tái nhợt, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn về phía Ân Thải Nhi.
- Thải Nhi sư tỷ, hắn nói đều là thật?
Lê Giang Lưu nắm chặt hai tay, hiện đầy gân xanh, chứng minh hắn rất không bình tĩnh.
- Giang lưu, thật xin lỗi.
Đến lúc này, giải thích vô dụng, Ân Thải Nhi biết Lê Giang Lưu thật rất thích nàng, điều này cũng làm cho nàng xấu hổ, cúi đầu, trong mắt hiện ra vẻ hổ thẹn.
Nhìn Ân Thải Nhi áy náy, khuôn mặt Lê Giang Lưu đầy đau khổ, hắn hy vọng Ân Thải Nhi nói cho hắn, hết thảy đều là giả.
Nhưng Lê Giang Lưu biết, hắn lừa mình dối người thôi, điều này cũng làm cho hắn nản lòng thoái chí, muốn rời khỏi nơi làm cho hắn thống khổ, mãi mãi cũng không trở về.
- Thải Nhi sư tỷ ta không trách ngươi, chúc ngươi hạnh phúc.
Hai mắt Lê Giang Lưu chảy ra hai dòng lệ, xoay người muốn rời khỏi nơi thương tâm này.
- Muốn đi?
- Ngươi đi được sao?
Yến Vân Phi há có thể để cho Lê Giang Lưu rời khỏi, trực tiếp ngự kiếm, bộc phát tu vi Hợp Thể kỳ, mang theo kiếm quang khủng bố, muốn trấn áp Lê Giang Lưu.
- Cút!
Ầm!
Không đợi kiếm quang Yến Vân Phi chém tới, Lê Giang Lưu nén giận vỗ ra một chưởng, ánh sáng thiên tiên bỗng nhiên tiêu diệt kiếm quang, càng đánh cả người Yến Vân Phi rạn nứt, trong miệng phun trào số lượng lớn máu tươi, thân thể bị ấn vào trong đất.
- Vân phi sư huynh.
Khuôn mặt Ân Thải Nhi đầy bi thương, thả người lao đến trước mặt Yến Vân Phi, vội vàng đút một viên đan dược cho Yến Vân Phi nuốt xuống, vẻ mặt đầy lo lắng.
- Khái khái.
- Chuyện này... Sao có thể?
Máu tươi trong miệng Yến Vân Phi không cầm được tràn ra, Ân Thải Nhi nâng hắn lên, cực kỳ hoảng sợ nhìn về phía Lê Giang Lưu, hắn làm sao cũng không hiểu rõ, rõ ràng Lê Giang Lưu mất hết tu vi, vậy mà lại có tu vi kinh khủng như vậy.
Nhìn Ân Thải Nhi đau lòng lo lắng cho Yến Vân Phi, lòng Lê Giang Lưu giống như bị đao cắt, đau đến tê tâm liệt phế, làm cho hắn sinh ra sát cơ, đôi mắt nhìn về phía Yến Vân Phi tràn đầy đỏ đậm.
- Yến Vân Phi, năm đó ngươi phế tu vi ta, hôm nay ta cũng để cho ngươi nếm thử thống khổ ta năm đó chịu đựng.
Lê Giang Lưu bước chậm đi tới chỗ Yến Vân Phi, bàn tay hắn nở rộ tiên quang, sát cơ cực kỳ hừng hực.
Không đợi hắn ra tay với Yến Vân Phi, Ân Thải Nhi trực tiếp che ở trước mặt Yến Vân Phi, đôi mắt nhìn về Lê Giang Lưu hiện ra tia khẩn cầu, con ngươi như thu thủy xuất hiện lượng lớn hơi nước, nức nở nói:
- Giang Lưu sư đệ, ngươi muốn giết cứ giết Thải Nhi, ta van cầu ngươi bỏ qua cho Vân Phi sư huynh.
Nhìn Ân Thải Nhi bi thương cùng mặt đầy nước mắt, Lê Giang Lưu giật mình, đôi mắt có chút phiêu hốt, trong đầu không khỏi nhớ lại từng ly từng tí chuyện trải qua cùng Ân Thải Nhi.
Đầu hạ, trong một mảnh trúc xanh biếc, hai người dắt tay đi dạo ở trong rừng.
- Giang Lưu sư đệ, canh nhân sâm ô kê vừa rồi ngon miệng không?
Ân Thải Nhi nhanh nhẹn tiến bước, quay đầu nhìn Giang Lưu đẹp đẽ cười một tiếng.
- Chỉ cần Thải Nhi sư tỷ làm, đều rất ngon.
Lê Giang Lưu tám năm trước vẫn là một thiếu niên, hắn cười ngây ngô, trên khuôn mặt lại hiện ra sự hạnh phúc.
- Thải Nhi sư tỷ, Giang Lưu hứa với ngươi, chỉ cần ta sống một ngày, nhất định sẽ không để cho người khi phụ ngươi, càng sẽ không để cho ngươi chảy một giọt nước mắt.
Trong một mảnh thúy trúc, Lê Giang Lưu chỉ tay lên trời thề trước mặt Ân Thải Nhi.
- Đây chính là ngươi nói đó, nếu lần sau có người khi dễ sư tỷ, sư đệ ngươi cần phải xuất đầu cho sư tỷ nha.
Ân Thải Nhi cười nói liên tục.
- Lê Giang Lưu ta nói được thì làm được, nếu có người dám khi dễ Thải Nhi sư tỷ, cho dù Giang Lưu có mất mạng cũng nhất định sẽ che trước người Thải Nhi sư tỷ.
Lê Giang Lưu nói năng có khí phách.
Từng cảnh tượng năm xưa quanh quẩn trong đầu Lê Giang Lưu, giai nhân trước mắt đang rơi lệ đầy mặt nhìn hắn, điều này cũng làm cho Lê Giang Lưu tan nát cõi lòng, si ngốc nhìn Ân Thải Nhi, sát cơ dần dần tán đi.
- Thải Nhi, ngay lúc này, giết hắn.
Bỗng nhiên.
Yến Vân Phi lạnh lùng quát, khuôn mặt Ân Thải Nhi khẽ biến, đáy mắt xẹt qua vẻ hổ thẹn, nhưng vẫn cắn răng một cái, trong tay huyễn hóa ra một thanh dao găm sắc bén, bỗng nhiên đâm vào buồng tim của Lê Giang Lư.
Phốc.
Dao găm lạnh như băng đâm vào trái tim, theo dao găm bị rút ra, máu tươi như lửa nóng phun ra từ giữa trái tim Lê Giang Lưu, Ân Thải Nhi thì lộ ra vẻ mặt sợ hãi lui về sau mấy bước, ánh mắt nhìn về phía Lê Giang Lưu hiện ra vẻ kinh hoảng.
Vạn vật yên tĩnh, thiên địa không tiếng động.
Lê Giang Lưu mờ mịt nhìn Ân Thải Nhi, bàn tay hắn run rẩy che trái tim của mình, nhưng số lượng lớn máu tươi lại không cầm được chảy ra, dần dần nhuộm đỏ thân thể của hắn.
- Chết đi!
Yến Vân Phi tàn nhẫn cười, ngự kiếm lao đến, lần nữa xuyên qua lồng ngực của Lê Giang Lưu, theo Pháp Kiếm bị rút ra, Yến Vân Phi tung một cước đá Lê Giang Lưu lăn xuống đất.
Lúc này Lê Giang Lưu hoàn toàn không cảm giác được đau đớn trên thân thể, hắn chật vật đứng dậy từ mặt đất, bưng bích trước ngực đã chảy đầy máu tươi, gắt gao nhìn nữ tử mà hắn thật lòng yêu thương trong cuộc đời, giữa đôi mắt lưu hạ hai hàng huyết lệ.
- Vì sao, đây là vì cái gì?



Bạn cần đăng nhập để bình luận