Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2464: Vĩnh trấn thượng cổ (2)

Chương 2464: Vĩnh trấn thượng cổ (2)
Ù ù!
Trời đất quay cuồng, càn khôn đảo lộn.
Diệp Hiên chỉ cảm thấy bản thân tựa như bị lạc phương hướng, đầu hoàn toàn bị vây trong trạng thái choáng váng, cho đến khi một đạo quang hoa chói mắt làm cho đôi mắt hắn híp lại, trạng thái choáng váng của bản thân mới hoàn toàn bị giải trừ.
- Nơi này là...?
Khi Diệp Hiên thấy rõ cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt của hắn nhất thời ngẩn ra, trong miệng càng hít một hơi khí lạnh.
Một ngọn núi.
Một ngọn núi mà Diệp Hiên chưa từng thấy qua.
Hoành thiên lập địa, vạn cổ mênh mông.
Một tòa thần sơn vô biên vô hạn, hoàn toàn phiêu phù ở giữa bầu trời, cả tòa thần sơn đang phát sáng, đây là thượng cổ thần quang, còn có đại đạo pháp tắc mơ hồ truyền đến ở trong thần sơn, thậm chí làm cho tâm thần Diệp Hiên kịch liệt run rẩy.
Một cầu thang bạch ngọc trải dài dưới chân Diệp Hiên, bậc thang bạch ngọc này đi thẳng tới Thượng Cổ Thần Sơn. Diệp Hiên liếc mắt nhìn lại, chỉ tính bậc thang bạch ngọc cũng ước chừng trăm triệu dặm.
Ầm ầm!
Trời hàng thần bi, chấn nhiếp vạn cổ.
Một tấm bia đá màu đen hiện ra, cắm rễ bên cạnh bậc thang bạch ngọc, chỉ thấy trên tấm bia đá màu đen viết bốn chữ lớn —— Vĩnh Trấn Thượng Cổ.
Bạch bạch bạch.
Khi Diệp Hiên nhìn thấy bốn chữ to trên tấm bia đá, nhất thời cảm nhận được một cỗ chiến ý cực kỳ đáng sợ từ tấm bia đá truyền tới, buộc hắn liên tục phải lùi lại, hoàn toàn bị khí tức mà bia đá đang nở rộ làm cho kinh sợ thối lui.
- Vĩnh - Trấn – Thượng – Cổ?
Diệp Hiên rung động thì thầm, nội tâm nổi lên sóng to gió lớn, ý nghĩa ẩn chứa trong bốn chữ này đã khiến nội tâm Diệp Hiên sinh ra một loại cảm giác không thể diễn tả thành lời.
Hô!
Diệp Hiên từ từ phun ra một ngụm trọc khí, hắn để cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại, lần nữa nhìn về phía tấm bia đá, không còn cảm thụ được cỗ chiến ý mênh mông vạn cổ kia nữa.
- Thứ được lưu lại từ thời Thượng Cổ đều đáng sợ như thế, thời đại Thái Cổ cùng Hoang Cổ càng xa xôi hơn, sẽ có bộ dáng gì?
Diệp Hiên thì thào.
- Tiểu bối hậu thế đi vào di tích thượng cổ của ta, khi lên chín mươi chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc thang, mới có tư cách đi vào thượng cổ thần sơn ta.
Đang lúc Diệp Hiên trầm tư, thiên địa mênh mông truyền đến âm thanh uy nghiêm dày nặng, âm thanh này vạn cổ tang thương mà khàn khàn, không cách nào phán định có phải do sinh linh phát ra hay không.
Ầm ầm.
Bậc thang bạch ngọc thông thiên phát sáng, từng đạo thượng cổ thần quang dâng lên từ mỗi một bậc thang bạch ngọc, hóa thành hàng tỷ đạo thần quang phóng lên trời, còn có tiếng của hồng chung đại lữ truyền đến trong mỗi bậc thang thông tới trời.
Đi.
Ánh mắt Diệp Hiên nhất định, hắn không biết mình là người thứ mấy tiến vào thượng cổ thần sơn, nhưng nhất định nhanh hơn rất nhiều người khác, giờ phút này chỉ có đi trước một bước, mới có thể chiếm cứ tiên cơ.
Ầm ầm.
Diệp Hiên bước ra từng bước, trực tiếp đạp lên bậc thang bạch ngọc đầu tiên, lông mày của hắn nhất thời nhướng lên, bởi vì một cỗ áp lực tác dụng lên người hắn.
Tuy rằng cỗ áp lực này cũng không lớn, nhưng đích xác là tồn tại chân thật, điều này cũng làm cho nội tâm Diệp Hiên âm thầm suy đoán, có phải mỗi một bước tiến tới, hắn đều phải chịu áp lực lớn hơn, cho đến khi hắn leo lên Thần Sơn?
Diệp Hiên không rảnh suy nghĩ kỹ, bởi vì hắn không có khả năng quay đầu lại, chỉ có thể dọc theo bậc thang thông thiên này, một đường đến giữa Thượng Cổ Thần Sơn.
Đông —— đông —— đông.
Diệp Hiên lên trời, theo hắn bước ra mỗi một bước, bậc thang bạch ngọc dưới chân đều phát ra tiếng nổ vang, cũng mở ra hành trình leo núi.
Quả nhiên!
Diệp Hiên suy đoán thành sự thật, con đường đi tới Thượng Cổ Thần Sơn, đích xác có rất nhiều khó khăn, theo hắn không ngừng leo lên, áp lực trên người cũng càng lúc càng lớn.
Tuy nhiên hoàn hảo, lấy tu vi của Diệp Hiên giờ phút này mà nói, những áp lực này còn không tính là gì, còn không đủ để tạo thành trở ngại đối với hắn, cũng làm cho tốc độ leo lên của hắn cực nhanh.
Cuối cùng.
Diệp Hiên đã đi được một nửa lộ trình, trên trán mơ hồ hiện lên mồ hôi, một nửa lộ trình này hắn dùng trăm năm, hiển nhiên chịu áp lực cũng không nhỏ.
- Ừ?
Bỗng nhiên.
Khi Diệp Hiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy hai bóng người đập vào mắt hắn, giờ phút này đang nhanh chóng leo lên.
- Là bọn họ?
Sắc mặt Diệp Hiên khẽ biến, tuy nhiên trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Diệp Hiên tự nhận tốc độ tiến vào Thượng Cổ Thần Sơn đã rất nhanh, nhưng không ngờ vẫn có người đến trước hắn một bước.
Hỗn Độn Thần Tôn.
Vạn cổ âm ảnh.
Hai đại cấm kỵ này cơ hồ một trước một sau, đang nhanh chóng tiến lên Thượng Cổ Thần Sơn, hiển nhiên, hai người cơ hồ cùng một lúc tìm được cửa vào, hoàn toàn chiếm cứ ưu thế dẫn đầu.
- Hai lão quái vật này quả nhiên lợi hại.
Diệp Hiên âm trầm nhìn thoáng qua hai người, lần thứ hai khởi hành đuổi theo hai người.
- Hắn cũng vào rồi?
Lúc Diệp Hiên phát hiện hai đại cấm kỵ, hai đại cấm kỵ cũng đồng thời nhận ra Diệp Hiên, càng kinh ngạc Diệp Hiên có thể nhanh như vậy tìm được cửa vào thượng cổ thần sơn.
Oanh oanh oanh.
Tiếng nổ vang thật lớn từ phía sau hai người truyền đến, Diệp Hiên đang nhanh chóng đuổi theo bọn họ, ánh mắt hai người cũng kinh hãi âm trầm, không biết vì sao tốc độ của Diệp Hiên lại nhanh như vậy.
Phải biết rằng con đường leo núi này, mỗi khi đi qua một bậc thang, phải thừa nhận áp lực lớn hơn trước, tăng thêm áp lực, cực kỳ khó đi.
Loại áp lực này đến từ thượng cổ, đây là khí tức một thời đại tích lũy, tác dụng lên trên người mỗi một người leo núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận