Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 211 - Trở về kinh đô



Chương 211 - Trở về kinh đô




- Diệp Hiên, tôi nhất định sẽ hơn anh, tôi nhất định sẽ vượt qua anh.
Cố Bắc Thần rơi lệ, thể xác và tinh thần ở trên đau khổ dường như muốn hành hạ hắn đến điên, hai tay của hắn sớm đã be bét máu thịt, nhưng vẫn gắt gao nắm lấy quyển sách Diệp Hiên ném xuống, mượn ánh trăng bầu trời nhanh chóng lật xem.
Trên trời cao, trong hư không.
Diệp Hiên ngồi trên đám mây, đạm nhiên quan sát thiếu niên tu luyện, giọng nói lạnh lẽo mà vô tình:
- Huyết Ma Kinh, ma tà pháp, người không đại hận không thể tu luyện, mỗi đêm trăng tròn, sẽ bị hàng vạn con kiến phệ thể nỗi khổ, nếu cậu có thể sống qua ba tháng tu luyện này thì sẽ triệt để hóa thành cường giả đương thế, nếu cậu không làm được vậy thì sẽ thân tử tiêu, hóa thành bụi khói biến mất khỏi thế gian.
Diệp Hiên từ từ nhắm mắt, đón lấy ánh trăng tàn, miệng mũi hô hấp phun ra nuốt vào, thân thể của hắn đang sáng lên, đây là ánh sáng Tiên Linh, đây là con đường ánh sáng, điềm báo Diệp Hiên đang từng bước rảo bước tiến lên Độ Kiếp hậu kỳ.
...
Thời gian trôi qua nhanh.
Trong chớp mắt đã qua ba tháng, mà trong ba tháng này, Cố Bắc Thần cũng xảy ra biến hóa cực kỳ đáng sợ.
Hắn dựa vào thù hận và ý chí trong lòng, rốt cục cũng đã tu luyện Huyết Ma Kinh tới tầng thứ nhất, cũng là vào giờ khắc này, thân thể hắn bị triệt để thay đổi, thân thể giập nát lúc đầu được Huyết Ma Kinh chữa trị đã êm dịu không tỳ vết.
Nhưng ma luyện tàn khốc cũng không có kết thúc, ngược lại chỉ là vừa mới bắt đầu.
Ngày ngày Diệp Hiên cầm roi liễu trong tay, không ngừng hung ác quật xuống thiếu niên, mỗi một roi đánh xuống đều sẽ làm cho thân thể thiếu niên da tróc thịt bong, cái lằn roi dầm dề máu kia càng là trải rộng ở trên người cậu.
Mà cái này cũng còn không có xong, Diệp Hiên càng để cho thiếu niên chật vật nâng cử một tảng đá năm trăm cân chạy ở trong núi rừng, nếu như thiếu niên chạy chậm, cây roi trong tay sẽ vô tình rơi xuống.
Ban trưa, thiếu niên tay nâng đá lớn, mặc cho thác nước nghìn trượng cọ rửa, thống khổ dằn vặt suýt chút nữa đã bức thiếu niên điên cuồng.
Buổi chiều Diệp Hiên ném thiếu niên vào sơn cốc, trong đó có rất nhiều độc trùng mãnh thú, để cho hắn liều mạng tranh đấu ở trong đó, càng gặp phải dằn vặt không cách nào tưởng tượng.
Nhưng cái thời gian tàn khốc này cũng không có kết thúc, chờ thiếu niên hấp hối, màn đêm buông xuống, Diệp Hiên mang hắn từ trong sơn cốc ra, lại là một trận roi da hung ác quật mạnh, làm cho thiếu niên hét lớn khóc thảm, càng là cầu xin Diệp Hiên tha thứ, nhưng lại không được Diệp Hiên thương hại bất kỳ cái gì.
Đêm muộn, Diệp Hiên hung ác tàn khốc bức bách, thiếu niên cố nén thể xác và tinh thần mệt mỏi, không ngừng vận chuyển Huyết Ma Kinh tu luyện dưới ánh trăng.
Thời gian từng ngày trôi qua.
Cố Bắc Thần từ ban đầu khóc lóc cầu xin tha thứ, đến bây giờ yên lặng chịu được, giống như chậm rãi đã thành thói quen với cái cách này huấn luyện sống không bằng chết này, từa như hai mắt trong suốt ngây thơ lúc đầu, cũng dần dần thay đổi thành âm u lạnh lùng.
Cố Bắc Thần mang theo tảng đá lớn trên lưng, từ năm trăm cân đến một ngàn cân, từ một ngàn cân đến năm ngàn cân, cho đến khi lên tới một vạn cân mới dừng lại.
Thác nước nghìn trượng lại cọ rửa, nhưng giờ cũng đã không ảnh hưởng gì tới Cố Bắc Thần nữa, liều mạng tranh đấu cùng độc trùng mãnh thú đã nghịch chuyển, không biết bao nhiêu mãnh thú bị thiếu niên chém đoạn làm hai, hắn cả người dính đầy máu tươi, khí tức lạnh như băng từ trong sơn cốc một mình đi ra.
Huyết Ma Kinh, tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba... Cho đến khi thiếu niên tu luyện tới tầng thứ bảy, tốc độ tu luyện kinh khủng của hắn lúc này mới chậm rãi lại.
Chỉ sau ba tháng ngắn ngủi, một thiếu niên đã từng thiện lương, bây giờ như bị Địa ngục huấn luyện, đã dần dần thay đổi thành lãnh khốc vô tình, tu vi càng là trực tiếp bước vào tiên thiên tầng chín, chỉ kém một bước nữa là đã có thể đột phá tiên thiên, trở thành một trong những cường giả đương thế.
Nếu như loại tốc độ tu luyện này truyền tới bên ngoài, chỉ sợ sẽ là cho người đời sốc nặng, nhưng ở trong mắt Diệp Hiên, tốc độ tu luyện nhanh chóng của Cố Bắc Thần cũng không thể làm cho hắn thoả mãn.
...
Núi xanh liên miên phập phồng, những con suối nhỏ róc rách chảy xuôi.
Bên dòng suối!
Cố Bắc Thần đứng đối diện cùng Diệp Hiên, bầu không khí xung quanh càng là kiềm nén tột cùng.
- Cậu thật đúng là một tên phế vật, ba tháng trôi qua, lại vẫn không có đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Diệp Hiên trong trẻo lạnh lùng lên tiếng nói.
- Ah!
Bỗng nhiên, Cố Bắc Thần lạnh lùng nghiêm nghị cười một tiếng, hai mắt nhìn về phía Diệp Hiên xuất hiện một tia sát cơ cực kỳ đáng sợ.
- Nhưng... Giết anh lại đầy đủ.
Gào!
Như mãnh thú rống giận, lại tựa như Tu La nghiêm ngặt cười, Cố Bắc Thần cuồng bạo hét to, tu vi tiên thiên tầng chín lúc đầu bây giờ tại lúc này trong nháy mắt đã đột phá, hiển nhiên hắn ẩn giấu tu vi hồi lâu, chính là muốn thừa dịp này, một lần hành động giết chết Diệp Hiên.
Sát cơ nhiễu loạn, lệ khí che thân, quanh thân Cố Bắc Thần nở rộ huyết quang rực rỡ, một đôi Huyết Thủ cuồng bạo chộp tới trái tim Diệp Hiên, xem ra căn bản là muốn lấy mệnh Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, hôm nay là ngày chết của anh, anh đi chết đi.
Cố Bắc Thần nhe răng cười, bộ dáng đã không còn là thiếu niên lương thiện của trước đây, hắn giống như hóa thành cơ giới sát lục, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn cùng đắc ý.



Bạn cần đăng nhập để bình luận