Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 167 - Thực lực tuyệt đối (2)



Chương 167 - Thực lực tuyệt đối (2)




Hai tổ trưởng mới nhậm chức hợp thời lên tiếng, càng là biểu hiện ra một bộ cực kỳ bi thương, giống như Diệp Hiên đang làm khó bọn họ.
Mà mặc dù các tổ trưởng còn lại cũng không có nói xen vào, nhưng rõ ràng cũng có cảm giác bị làm khó dễ, hiển nhiên đều rất tán thành lời của đám người Thiên Vũ.
Diệp Hiên vẫn bình thản, nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ là đôi mắt hắn không ngừng đảo qua mọi người tại đây, cũng để cho trái tim những này phát lạnh, phòng họp càng là tĩnh mịch không tiếng động.
Ba —— ba —— ba.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên chậm rãi vỗ tay, khóe miệng càng câu lên một nụ cười nhạt, Diệp Hiên chống hai cánh tay lên mặt bàn, đôi mắt híp lại nhìn mọi người xung quanh ở đây, âm thanh lộ vẻ âm hàn mà quỷ dị.
- Hiên ngang lẫm liệt, chính nghĩ, dõng dạc, tôi dùng những từ này cho các người hẳn rất thích hợp chứ? Nếu như tôi cưỡng bức các người giúp tôi đi thăm dò tìm thủ phạm thật, ngược lại thì Diệp Hiên tôi không để ý sự sống còn của người dân Hạ quốc, hoàn toàn không có nhìn đại cục rồi?
Theo những lời của Diệp Hiên lọt vào tai, mọi người tại đây cũng lập tức biến sắc, cũng để cho không khí của phòng họp càng thêm đè nén.
Đạp —— đạp —— đạp.
Diệp Hiên đi một vòng ở trong phòng họp, trên khuôn mặt không có một gợn sóng, nhưng theo mỗi một bước của hắn rơi xuống, giống như đều giẫm đạp lên tinh thần mọi người, cho bọn họ một loại cảm giác không thở được.
- Vũ An Ti, tập trung rất nhiều cổ võ giả dị năng, chính là vì bảo vệ quốc gia, nửa năm trước toàn cầu còn chưa có xảy ra náo động, chính là thủ đô ở Hạ quốc lại xảy ra một trận tập kích khủng bố.
Diệp Hiên nói đến đây, âm thanh dần dần thay đổi thành âm u, nói:
- Một việc trọng đại như thế, đường đường là Vũ An Ti lại tìm không được một chút dấu vết, là thật tìm không được? Hay là căn bản không muốn tìm?
Diệp Hiên trực tiếp xé rách tầng cửa sổ này, căn bản không có cho tám vị tổ trưởng bất kỳ địa vị gì.
Đường đường là Vũ An Ti, sừng sững ở Hạ quốc hơn trăm năm, nếu nói là không tra được thủ phạm thật phía sau màn ai có thể tin?
Diệp Hiên không cần mơ mộng cũng đã đoán được chân tướng sự thật.
Lúc trước trên đại điển đấu võ, hắn giết chết hai vị tổ trưởng là Minh Dạ cùng Bạch Lang, sớm đã kết thù cùng hai tổ, mà Thiên Vũ càng bị nhục ở trong tay hắn.
Nửa năm trước Diệp Linh Nhi bị giết, đừng nói thành viên khác tổ có lòng ra sức điều tra việc này hay không, chỉ là thành viên ba tổ này tất nhiên là chuyện lừa gạt.
Mà thời gian nửa năm trôi qua, toàn cầu xảy ra náo động, đám người Thiên Vũ càng mượn đây làm cái cớ, uyển chuyển từ chối Diệp Hiên, càng lấy huyết hồn dị thú làm ngụy trang, tới phô hiển chính mình bất lực.
Nếu như Diệp Hiên cưỡng bức nhóm bọn hắn, ngược lại lộ ra Diệp Hiên không có cái nhìn đại cục, đây có thể nói là dương mưu trần truồng, Diệp Hiên một chút cũng không chiếm lý, nếu như truyền ra bên ngoài, ngược lại Diệp Hiên sẽ là tội nhân của Hạ quốc.
Khi Diệp Hiên vạch trần chút tâm tư của đám người Thiên Vũ, điều này cũng làm cho sắc mặt đám người Thiên Vũ tái nhợt đi, cơ thể càng không tự chủ được mà đang run rẩy, bởi vì nhóm bọn hắn phát hiện, lúc này quanh người Diệp Hiên tràn ngập nồng nặc sát cơ, đang âm trầm nhìn chằm chằm bọn họ.
- Diệp... Diệp tiên sinh... hiểu lầm... Hiểu lầm... Chúng ta thật là đã cố hết sức....
Nhớ lại thủ đoạn hung ác độc địa của Diệp Hiên, lúc này Thiên Vũ mới phát hiện mình phạm sai lầm cực lớn, đó chính là chơi tâm tư cùng Diệp Hiên.
Sắc mặt Thiên Vũ không ngừng tái nhợt, hai tổ trưởng Thiên Huyền mới nhậm chức cũng không tự chủ được mà đang run rẩy, bởi vì chuyện giữa hai người có thể nói đưa đến tác dụng trợ giúp, bọn họ làm sao có thể không cảm thấy sợ hãi?
- Các người rất sợ tôi?
Diệp Hiên mỉm cười, càng bước chậm đi tới trước mặt ba người, lại làm cho ba người đang lùi lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, hai đầu gối không tự chủ mà đang phát run.
- Không có... Không có....
Tổ trưởng Huyền tổ gượng cười lên tiếng, nhưng nụ cười của hắn so với khóc đều khó coi hơn, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy tổ trưởng tiền nhiệm chết ở trong tay Diệp Hiên, lúc này biểu hiện của Diệp Hiên làm sao có thể không khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi được đây?
- Diệp... Diệp tiên sinh... Ngài là khách khanh Địa tổ... Cũng là người của Vũ An Ti chúng ta... thủ phạm thật này tôi nhất định giúp ngài tra ra.
Thiên Vũ run rẩy nhỏ bé lên tiếng, hắn thật sự sợ hãi, bởi vì hắn hoàn toàn có thể cảm giác được, nếu như hắn lại nói ra lời từ chối, chỉ sợ sau một khắc sẽ biến thành một bộ tử thi lạnh như băng.
- Ha hả!
Diệp Hiên âm u cười một tiếng, thân thiết vỗ vỗ bả vai Thiên Vũ, nói:
- Hôm nay tôi không giết anh, cũng cho anh một cơ hội, trong vòng ba ngày tôi muốn biết ai là thủ phạm thật phía sau màn, nếu như anh tra không ra, anh lấy đầu tới gặp tôi đi.
Cường thế, bá đạo, sắc bén, đây chính là tư thế của Diệp Hiên, căn bản không nể mặt mũi Thiên Vũ.
Thiên Vũ đỏ bừng cả mặt, dưới ánh mắt bá đạo của Diệp Hiên, hắn căn bản không dám đối diện, hắn thật rất muốn buông tay chiến một trận cùng Diệp Hiên, càng muốn cứu vãn tôn nghiêm của mình.
Nhưng Thiên Vũ biết rất rõ, hắn không phải đối thủ của Diệp Hiên, trừ phi hắn không muốn sống, nếu không thì đối nghịch cùng Diệp Hiên, hắn chỉ có một con đường chết.
- Nhớ kỹ, không nên ở trước mặt tôi chơi một ít tâm tư, nếu như còn có lần nữa, không chỉ có anh sẽ phải chết, mà toàn bộ người nhà sau lưng anh cũng đều sẽ phải chết không có chỗ chôn. Anh, đã nhớ kỹ chưa?



Bạn cần đăng nhập để bình luận