Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 212 - Đoạn phàm trần (1)



Chương 212 - Đoạn phàm trần (1)




Chợt, một bàn tay trong suốt như ngọc hiện lên trong mắt Cố Bắc Thần, càng làm cho hắn trợn tròn đôi mắt, trong chớp mắt đã cực kỳ hoảng sợ.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt gãy chói tai dị thường, chỉ thấy xương ngực Cố Bắc Thần sụp đổ, máu tươi đang từng ngốn từng ngốn phun ra, cả người như diều đứt giây mà ngã ra đó, hung hăng rơi đập xuống trên đất.
Đạp —— đạp —— đạp.
Diệp Hiên tàn nhẫn mà lạnh nghiêm ngặt, đang bước chậm đi tới chỗ Cố Bắc Thần, cho đến khi hắn đi tới bên người thiếu niên, bàn chân rộng lớn bỗng nhiên giẫm đạp ở trên mặt thiếu, càng không ngừng đang dùng lực nghiền qua lại, lạnh như băng nói:
- Rất tốt, lại còn học được ẩn nhẫn, đáng tiếc ở trong mắt ta, cậu vẫn chỉ là một phế vật. Ta biết cậu hận ta, thế nhưng không sao cả, chỉ cần cậu có thể hơn ta, tự nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay với ta, nhưng ngươi phải nhớ lấy, đây là lần đầu tiên, ta có thể không giết cậu, nhưng khi cậu lần thứ hai ra tay cậu phải suy nghĩ kỹ một chút, nếu như giết không được ta, cậu sẽ biến thành một cái xác.
- Nhớ kỹ chưa?
Diệp Hiên âm lãnh lên tiếng.
- Nhớ... Nhớ kỹ.
Thiếu niên Cố Bắc Thần khuất nhục, oán hận lên tiếng.
Ba!
Chiếc roi liễu hoành khoảng không, lại quật mạnh xuống, tức thì làm cho cơ thể thiếu niên nổi lên một vết máu đáng sợ.
- Lớn tiếng chút, ta không có nghe được.
Diệp Hiên nghiêm ngặt quát lên.
- Nhớ kỹ.
Cố Bắc Thần đau đớn hét lên.
Ba ba ba!
Diệp Hiên lạnh lẽo mà vô tình, roi liễu trong tay không ngừng quật xuống, trực khiến thiếu niên thống khổ kêu rên yên lặng chịu đựng, cái khuôn mặt nhăn nhó kia chứng minh hắn đang đau đớn bực nào.
Hiển nhiên, roi liễu trong tay Diệp Hiên tuyệt đối không phải roi da thông thường, nếu không thì cũng sẽ không khiến cho thiếu niên Cố Bắc Thần đau khổ như thế này.
- Đây là một lần giáo huấn, hy vọng cậu ghi nhớ trong lòng, bây giờ đứng lên cho ta, theo ta rời khỏi chỗ này.
Diệp Hiên âm u lên tiếng, sau đó thu hồi roi liễu, đi tới phía ngoài núi trước.
...
Kinh đô.
Thời gian Diệp Hiên biến mất đã qua một năm, không chỉ là Vũ An Ti đang tìm Diệp Hiên, mà cha con Diệp gia cũng đã phái người trên toàn thế giới hỏi thăm tung tích Diệp Hiên.
Mà Diệp mẫu cùng Diệp Linh Nhi càng ngày đêm không quên được, rất sợ Diệp Hiên xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Mà trong một năm này, bầy dị thú toàn cầu càng tung hoành, càng thêm làm cho toàn cầu sợ hãi là, nguy cơ dị thú còn không có giải trừ, mà một ít huyết hồn thần bí lại đang tàn sát ở các nơi.
Nếu như nói dị thú cũng đủ để cho nhân loại cảm thấy bất an, vậy những huyết hồn này nhất định làm cho nhân loại toàn cầu hoảng sợ, đơn giản là hành tung những này huyết hồn bất định, hơn nữa cổ võ giả dị năng căn bản không giết chết được những con quái vật này, không biết đã bao nhiêu người bị huyết hồn tàn sát, làm cho nhân loại toàn cầu rơi vào khủng hoảng to lớn.
Ở thời khắc nguy cơ toàn cầu này, một tin tức mới được truyền tới kinh đô, cũng để cho Hạ quốc rung động cực lớn.
Đông Doanh Phù Tang, tiểu quốc hình viên đạn, một vị võ giả Đông Doanh đột nhiên xuất hiện, trong tay cầm Thôn Chính Yêu Đao đang chạy tới Hạ quốc, lại lấy ra thiệp mời, hy vọng lĩnh giáo võ mị lực Hạ quốc một phen, mượn cái này tới nghiệm chứng tu vi của mình.
Khi chuyện này được truyền tới Hạ quốc, tức thì khiến cho người dân Hạ quốc tức giận, bởi vì trong lúc hai nước có tam giang tứ hải cũng cọ rửa không hết cừu hận, cái này căn bản là khiêu khích trắng trợn.
Mà tin tức này truyền đến, cũng để cho các quốc gia toàn cầu đưa mắt tập trung vào thủ đô Hạ quốc, muốn quan sát một hồi tốt đùa giỡn.
...
Cũng trong lúc đó.
Trên đường phố phồn hoa tại kinh đô, Diệp Hiên đang bước chậm đi về phía trước, thiếu niên Cố Bắc Thần mang theo gương sắc mặt lạnh như băng đi sau đó lưng, hai người đang đi đến đại viện Diệp gia.
Đại viện Diệp gia.
Lúc này đang vào sáng sớm, từng đợt âm thanh luyện võ từ trong đại viện Diệp gia truyền ra, chỉ thấy trong sân, Diệp Bình cùng Diệp Linh Nhi đối luyện lẫn nhau, xung quanh còn có rất nhiều võ giả bảo hộ.
- Anh ba, bộ ưng trảo thủ này của anh cũng thật là lợi hại.
Diệp Linh Nhi cười nói.
- Em gái tốt, em cũng đừng khen anh làm gì, em còn chưa hề dùng tới Ngọc Chân kiếm pháp, nếu không thì sao anh có thể là đối thủ của em.
Diệp Bình cười khổ nói.
- Ai, nếu như anh hai có ở đây là tốt rồi, bằng vào vũ kỹ của anh ấy, nhất định sẽ dạy chúng ta rất nhiều thứ lợi hại.
Diệp Linh Nhi thở dài nói.
- Em gái ngốc, anh hai tu vi tuyệt thế, tuyệt đối không có việc gì, sớm muộn có một ngày anh ấy sẽ trở lại.
Diệp Bình an ủi.
- Linh nhi, ăn thôi.
Diệp mẫu từ trong Nội Đường đi ra, đang gọi hai đứa con vào ăn cơm, để cho anh em hai bước nhanh vào nội đường.
- Ba mẹ, ông nội.
Khi bước vào nội đường, hai anh em vấn an từng người, cũng để cho cha con Diệp gia đang ngồi vui mừng, vội vàng bắt chuyện hai anh em ngồi xuống ăn.
Thời gian một năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ, hiển nhiên cha con Diệp gia một năm qua này đã tỉ mỉ chu đáo chiếu cố, cũng để cho một ít chuyện gì đó xảy ra thay đổi cực lớn.
- Ai, nếu như Diệp Hiên ở đây là tốt rồi, như vậy người một nhà chúng ta cũng thật sự đoàn tụ.
Diệp Thương Hải tự nhiên thở dài nói.
Nhắc tới Diệp Hiên, đáy mắt Diệp mẫu xẹt qua một luồng đau thương, mà sắc mặt Diệp Thương Hạo cũng là phức tạp, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài.
Điểm tâm đang tiến hành, nguyên liệu nấu ăn trong bữa tiệc xa hoa mà tinh xảo, xung quanh lại càng có người hầu hạ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận