Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2364: Đại Mộng Vạn Cổ!

Chương 2364: Đại Mộng Vạn Cổ!
Tám trăm vạn năm trôi qua, Diệp Phong Thiên trưởng thành không cách nào tưởng tượng được, hắn chân chính thể ngộ được cái gì gọi là sinh mệnh áo nghĩa, cả người cũng càng thêm trầm ổn, càng mang theo một tia uy nghiêm không rõ ràng.
Thời gian tám trăm vạn năm này, Diệp Hiên ngoại trừ vì giải thích nghi vấn tu luyện cho đệ tử của mình, hắn chỉ khoanh tay đứng nhìn, cho dù Diệp Phong Thiên gặp phải nguy cơ tử vong, cũng chưa bao giờ ra tay tương trợ.
Trong lần lượt trải qua đường ranh giữa sống và chết, Diệp Phong Thiên cũng dần dần có thể khống chế được sinh mệnh lực trong cơ thể hắn, cả người đều tản mát ra một loại nội tình vạn cổ chí cường mới có.
Uy lực chí cường.
Trên người Diệp Phong Thiên tám trăm vạn năm sau dĩ nhiên có một tia uy thế của chí cường, tuy rằng loại khí tức này rất nhạt rất nhạt, nhưng đích xác chân thật tồn tại trên người hắn.
Rốt cục, khi thời gian đi tới một ngàn vạn năm, Diệp Phong Thiên rốt cục đột phá, dễ dàng mở ra Thiên Môn thứ bảy.
Ầm ầm.
Trên ngọn núi tuyết, ngôi sao đầy trời.
Một vệt thanh quang đầy trời đầy đất, sinh mệnh lực bàng bạc bay lượn trong thiên địa, nơi những sinh mệnh năng lượng này đi qua, cả tòa tuyết sơn lại bắt đầu hồi phục, số lượng lớn thảm thực vật cỏ cây từ trên mặt đất chui ra, cho dù bị tuyết đọng bao trùm cũng không thể bao phủ hết sinh cơ bừng bừng của những thực vật này.
- Sư tôn, đệ tử thành công rồi.
Trải qua ngàn vạn năm khổ tu, Diệp Phong Thiên đã trở nên thành thục ổn trọng, nhất là đôi mắt, càng nở rộ ra sự hoa lệ của sinh mệnh, giống như ánh mắt hắn có thể nhìn tới tới, vạn vật điêu linh ở đó đều sẽ bởi vì hắn mà hồi phục.
- Được.
Diệp Hiên khoanh tay mà đứng, nhìn đệ tử trước mắt, hắn tán thưởng gật gật đầu, một tia thâm sâu xẹt qua đáy mắt.
Ngàn vạn năm trôi qua, hắn toàn bộ nhìn thấy quá trình Diệp Phong Thiên trưởng thành, Diệp Hiên cũng không thể không cảm thán một câu, đệ tử của mình có lẽ thật sự chính là Thiên Mệnh chi tử.
Từ khí độ của Diệp Phong Thiên lúc này mà xem, đã mơ hồ có được khí tức của chí cường mới có, hơn nữa hắn tìm hiểu ra con đường sinh mệnh, càng làm cho Diệp Hiên kinh ngạc không thôi.
Nếu Diệp Hiên không đoán sai, có lẽ đệ tử của mình sẽ là Vạn Cổ Chí Cường của Nguyên Hội thứ mười một.
Đương nhiên, đây chỉ chỉ là suy đoán của Diệp Hiên, dù sao thì ai cũng không cách nào nói rõ tương lai, Diệp Phong Thiên có thể đi tới bước đó hay không, phải nhìn tạo hóa của hắn.
Tuy nhiên, chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là, Diệp Phong Thiên rốt cục có thể khống chế sinh mệnh lực trong cơ thể, cũng hoàn toàn có thể mở ra tiểu đỉnh thứ bảy.
- Sư tôn, đệ tử hiện tại hẳn là có thể mở ra Phá Hư Thiên đỉnh chứ?
Diệp Phong Thiên tràn đầy chờ mong hỏi.
- Nhất định có thể.
Đôi mắt Diệp Hiên phát ra thần quang, hắn chờ ngày này đã ngàn vạn năm, may mà Diệp Phong Thiên không làm hắn thất vọng.
Ông.
Ống tay áo Diệp Hiên khẽ vẫy, tiểu đỉnh thứ bảy hiện ra, thân đỉnh cổ xưa khắc hoa văn thần bí, một cỗ khí tức thần bí đang nở rộ ra.
Ầm ầm!
Diệp Phong Thiên không dám chậm trễ, hắn trực tiếp thúc dục sinh mệnh lực trong cơ thể, một tia thanh quang gợn sóng ra, trực tiếp bao phủ tiểu đỉnh vào trong đó.
Ầm ầm.
Sau một khắc, chuyện kinh người xuất hiện, chỉ thấy thiên địa hư không đều đang chấn động, Tiểu Đỉnh càng rung động kinh khủng, từng đạo ánh sáng thần bí hiện ra trên đỉnh, còn có âm thanh tụng kinh thần bí ở trong hư không chư thiên mơ hồ truyền đến.
- Được.
Sắc mặt Diệp Hiên mừng rỡ, cho dù hắn đã tu luyện đến cảnh giới không có chút rung động nào, nhưng có thể mở ra tiểu đỉnh thứ bảy, điều này cũng khiến Diệp Hiên kích động không thôi.
Ông!
Từng đạo gợn sóng khuếch tán ra từ trên thân đỉnh, một luồng âm thanh tụng kinh thần bí kia càng lúc càng vang dội, một cỗ áo nghĩa không cách nào hình dung tràn ra từ trong tiểu đỉnh, điều này cũng làm cho Diệp Hiên biết thời cơ đã đến.
- Đi!
Một tiếng quát to truyền đến từ trong miệng Diệp Hiên, chỉ thấy thanh đồng cổ kinh hiện ra, từng trang kinh cổ xưa đang lật qua, giờ phút này lại càng nở rộ hào quang cực kỳ thần bí.
Xoẹt!
Trong phút chốc, tiểu đỉnh thứ bảy hóa thành một chùm sáng dung nhập vào trong Thanh Đồng Cổ Kinh, chỉ thấy một trang kinh trống rỗng dần dần hiện ra một tôn tiểu đỉnh.
Cũng vào giờ khắc này, Thanh Đồng Cổ Kinh tỏa ra ánh sáng chói lóa, một phù văn thần bí cực hạn hiện ra, đang nở rộ uy năng cực kỳ khủng bố.
Thu.
Diệp Hiên không dám chậm trễ, năm ngón tay ầm ầm lộ ra, phù văn thần bí trong nháy mắt bắn về phía hắn, dung nhập vào mi tâm hắn.
Ầm ầm!
Khi phù văn thần bí này cùng Diệp Hiên hòa hợp, vẻ mặt của hắn đột nhiên đờ đẫn, cả người tựa như mất đi linh hồn không nói không động một lời.
- Lão sư?
Sắc mặt Diệp Phong Thiên đột biến, sợ Diệp Hiên xảy ra nguy hiểm, nhưng không đợi hắn tiến lên điều tra, Thanh Đồng Cổ Kinh đã buông xuống đỉnh đầu Diệp Hiên, bảy tấm kinh trang không ngừng lật, khí tức đáng sợ buông xuống, Diệp Phong Thiên không cách nào đến gần nửa bước.
...
Bốn phương trên dưới, vô biên vô hạn.
Hỗn độn không còn tăm hơi, không thấy càn khôn.
- Đây là nơi nào?
Diệp Hiên kinh ngạc lên tiếng, hắn phát hiện mình đang ở một mảnh hư vô, không có thiên địa vạn vật, cũng không có vũ trụ tinh không, nơi này giống như ngăn cách hết thảy, chỉ có chính hắn xuất hiện ở đây.
- Đại mộng vạn cổ.
Ầm ầm.
Chư Thiên chấn động, vạn cổ thần âm.
Không đợi Diệp Hiên phản ứng kịp, từng đạo bạch khí như khói như sương bay lên ở mảnh đất hư vô này, sau đó nhanh chóng bao phủ hắn trong đó.
- Ách a.
Đau đớn.
Đau nhức đến cực hạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận