Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 2160: Nhân Đạo vẫn lạc

Chương 2160: Nhân Đạo vẫn lạc
- A!
Bỗng nhiên, một tiếng cười khẽ đang truyền đến, chỉ thấy Nhân Đạo Chủ Nhân chậm rãi bò lên, mái tóc của nàng vẫn lộn xộn như thế, một thân y phục màu trắng nhiễm đầy vết máu, chỉ là gương mặt mỹ lệ đoan trang hiện ra nụ cười chế nhạo.
- Các ngươi thân là cấm kỵ thì như thế nào, thật chẳng lẽ xem bản chủ không tồn tại sao?
- Nhân Quả!
Oanh!
Bỗng nhiên, toàn thân Nhân Đạo Chủ Nhân bạo phát hồng hà mạn thiên, nhân quả đại đạo ầm vang xuất hiện, như là hoành thiên thất luyện đang càn quét về hướng hai đại nhân vật cấm kỵ.
- Nhân quả tương sinh, độn diệt một phương.
Xoẹt!
Một luồng hồng tuyến phá vỡ thời không, toàn thân Nhân Đạo Chủ Nhân bộc phát ra huyết vụ đầy trời, trong khi Diệp Hiên kinh ngạc, trong giây lát hai người biến mất không thấy đâu nữa.
Nhân quả đại đạo một trong ba ngàn đại đạo, lúc này toàn bộ quấn quanh trên người hai đại nhân vật cấm kỵ, mặc dù vỏn vẹn chỉ là vây khốn hai người thời gian ba cái hô hấp, nhưng mà điều này cũng khiến cho hai người triệt để mất đi tung tích của Diệp Hiên cùng Nhân Đạo Chủ Nhân.
Ầm!
Toàn thân Vạn cổ bóng ma chấn động, Kỳ Tổ khuấy động hai luồng ánh sáng, nhân quả đại đạo quấn quanh trên hai người ầm vang vỡ nát mà đi.
- Tiểu nữ này không muốn sống, vậy mà lại tự tổn hại nhân quả đại đạo, bỏ qua một thân đạo hạnh tới cứu hắn?
Kỳ Tổ lạnh lùng nói.
- Nàng rơi khỏi chí cường, một lòng muốn chết, hơn nữa một đoạn tương lai tiểu tử này từng đi qua nguyên hội thứ năm, hai người bọn họ có giao hảo mà không ai biết.
Vạn cổ bóng ma trầm giọng nói.
- Tìm tới hắn, đem Thanh Đồng Cổ Kinh cùng Tru Thiên Kích cầm về, nếu không biến số sẽ càng lúc càng lớn.
Kỳ Tổ cau mày nói.
- Nếu ngươi và ta đã lựa chọn liên thủ, vậy chuyện này liền giao cho ngươi, ngươi nửa sống nửa chết có thể xuất hiện trong vũ trụ hỗn độn, nếu như ta lưu lại lâu dài, sẽ đưa tới hỗn độn thiên phạt.
Vạn cổ bóng ma âm lệ mở miệng, bước ra một bước liền biến mất không thấy.
Nhìn vạn cổ bóng ma rời đi, Kỳ Tổ cầm hắc bạch bàn cờ trong tay, hai mắt màu đỏ tươi lộ vẻ lấp lóe, nói:
- Tuế Nguyệt, ngươi muốn lợi dụng ta đến bức bách hắn, đáng tiếc ngươi nghĩ quá ngây thơ, hắn cùng ngươi kết xuống ân oán cần phải lớn hơn ta nhiều a.
Cơ thể Kỳ Tổ lóe lên, cả người trốn vào hư vô, phiến tinh không này lại lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Trung Ương đại vực.
Xoẹt!
Hư không nổi gợn sóng, gợn sóng cuồn cuộn, trong giây lát một cánh cửa mở ra, Diệp Hiên cùng Nhân Đạo Chủ Nhân rơi xuống dưới sơn cốc.
Còn tốt, Diệp Hiên ổn định lại mình, tiếp lấy Nhân Đạo Chủ Nhân, mà sau đó lại hóa thành một luồng hồng quang ẩn vào trong cốc.
- Ngươi thế nào?
Cốc trong rừng trúc, bên cạnh một khe suối.
Nhân Đạo Chủ Nhân tràn ngập tử khí, sinh cơ nàng từng chút một không còn, Diệp Hiên nhìn nữ tử trước người, đáy mắt lộ vẻ cực kỳ phức tạp.
- Người cùng quả, sinh cùng tử, tất cả những thứ này đều là mệnh trung chú định.
Phong thái Nhân Đạo Chủ Nhân vẫn y như cũ, gương mặt xinh đẹp còn mang lấy nụ cười, chỉ là nàng cười rất tiều tụy, càng mang theo đau thương không thể nói.
- Có lỗi, ta đã tận lực.
Diệp Hiên không biết nên nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ có thể phun ra một câu nói như vậy.
- Chuyện này không liên quan đến ngươi, là ta quá coi thường kiếp nạn cấm kỵ, ngược lại liên luỵ đến ngươi xuất hiện vấn đề lớn.
Nhân Đạo Chủ Nhân ngồi xếp bằng.
- Ngươi... Muốn hóa đạo sao?
Lúc này, Diệp Hiên không cảm giác được bất kỳ sinh cơ gì của Nhân Đạo Chủ Nhân, hắn càng có thể nhìn ra nữ nhân này sắp hóa đạo, liền lập tức sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa.
Hỗn Độn Thiên Tâm bị tước đoạt, tu vi một thân hao tổn không còn, thậm chí còn mang hắn bên cạnh rời khỏi nhân vật cấm kỵ, nàng càng là tự hủy nhân quả đại đạo tu luyện cả đời.
Thời khắc này Nhân Đạo Chủ Nhân đã chạy tới phần cuối của sinh mệnh, nếu như nàng không tự hủy nhân quả đại đạo, tối đa cũng chỉ là rơi xuống nửa bước chí cường, cũng không cần ném đi cả tính mạng.
- Còn nhớ rõ phiến Bách Hoa cốc không?
Nhân Đạo Chủ Nhân hỏi một đằng, trả lời một nẻo, hai mắt nàng mê mang nhìn cốc trong Bách Hoa, trong mắt hiện ra phần hồi ức, đắng chát nói nhỏ:
- Ngươi không phải hắn, đương nhiên không nhớ rõ nơi này, nhưng không sao cả, chỉ là trước khi ta chết còn có thể trở lại nơi này, đây đã đầy đủ.
- Ta làm sao để cứu được ngươi?
Diệp Hiên nói nhỏ.
- Sinh cơ đã đứt, ngươi làm sao có thể cứu ta, ngươi liền đem ta mai táng tại mảnh sơn cốc này, đã đầy đủ.
Nhân Đạo Chủ Nhân nói nhỏ.
- Chỉ là trước khi ta hóa đạo, ta hi vọng ngươi có thể đáp ứng ta hai chuyện, có như vậy ta chết cũng nhắm mắt.
Nhân Đạo Chủ Nhân không màng danh lợi mở miệng.
- Ngươi nói.
Diệp Hiên nói.
Ông!
Một bản kinh thư nổi lên, một luồng lực lượng nhân quả vờn quanh kinh thư, nhẹ nhàng rơi vào trong tay Diệp Hiên.
- Ta có một đệ tử, nàng bị ta băng phong trên đỉnh Tuyết Thiên Sơn, ta hi vọng ngươi có thể đưa nàng từ trong ngủ mê tỉnh lại, tự tay đem truyền thừa của ta giao cho nàng. Ta biết ngươi dùng Thân Ngoại Hóa Thân tu luyện Vạn Trượng Hồng Trần Pháp, chỉ là Vạn Trượng Hồng Trần Pháp của ngươi có được cũng không hoàn toàn đủ, tinh hoa chân chính toàn bộ nằm trong kinh thư này, trước khi ngươi giao cho nàng, cũng có thể tự mình tu luyện.
Nhân Đạo Chủ Nhân trịnh trọng nói.
- Được.
Diệp Hiên cũng không có già mồm, hắn trịnh trọng cất kỹ tướng kinh thư.
- Chuyện thứ hai, Hỗn Độn Thiên Tâm của ta bị tước đoạt, vị trí vạn cổ chí cường nguyên hội thứ năm sẽ trống đi, ta hi vọng ngươi có thể một lần nữa tìm tới Hỗn Độn Thiên Tâm, ngươi lựa chọn một người mà ngươi công nhận đến kế thừa vị trí chí cường của ta.
Nhân Đạo Chủ Nhân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận