Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 463 - Trồi lên mặt nước



Chương 463 - Trồi lên mặt nước




Hôm nay đến Thác Bạt gia, Diệp Hiên chỉ muốn gặp thân nhân duy nhất của hắn ở phàm trần, sau đó sẽ rời đi, chẳng qua khi hắn nhìn thấy Thác Bạt Vân Thiên, hắn thay đổi chủ ý, thuận thế ở lại.
Bởi vì Diệp Hiên liếc mắt một cái đã thấy tu vi Thác Bạt Vân Thiên, mặc dù đối với phương cực lực ẩn giấu, nhưng như thế nào giấu diếm được pháp nhãn của La Thiên Huyền Tiên hắn?
Thác Bạt Vân Thiên cũng không phải tu tiên giả Hợp Thể kỳ, hắn là một tiên nhân chân chính, tu vi Thiên Tiên, cũng là người thứ hai thành tiên tại nhân gian giới.
Diệp Hiên vô cùng khẳng định, hắn không có nhìn lầm, cũng sẽ không nhìn lầm.
Diệp Hiên không có vạch trần chuyện này trước mặt, bởi vì hắn dù sao cũng là chồng của em gái mình.
Một người thành tiên, ở lại nhân gian giới, càng ẩn giấu tu vi của mình, cái này vốn là một chuyện rất kỳ quái, càng làm cho Diệp Hiên liên tưởng đến chuyện xảy ra năm trăm năm qua.
Diệp Hiên mơ hồ có một phỏng đoán, chỉ là suy đoán này quá mức tàn khốc, nếu như suy đoán này thành thật, khi em gái biết được chân tướng, có lẽ sẽ hủy hạnh phúc trọn đời của nàng.
Sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh, quanh thân lượn lờ tiên quang, hắn nhìn ánh trăng tàn trên bầu trời, trong miệng phát ra tiếng thở dài, lẳng lặng đứng ở trong đình viện, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
...
Trăng bạc sáng chói, tâm sự nặng nề.
Diệp Linh Nhi đang rơi vào mộng đẹp vui vẻ, không biết chồng của mình đã rời khỏi giường, một thân một mình đứng trong đình viện.
- Hắn rõ ràng đi Địa Tiên Giới, vì sao hắn sẽ trở về, vì sao?
Sắc mặt Thác Bạt Vân Thiên hung ác nham hiểm, đang ở trong đình viện nỉ non, trong đôi mắt khép mở còn hiện ra vẻ sợ hãi, hiển nhiên tâm tình hắn bây giờ cũng không bình tĩnh.
- Hắn... Phát hiện ta sao?
Thác Bạt Vân Thiên đi qua lại ở trong đình viện, trong đầu bất cứ lúc nào xuất hiện mặt mũi của Diệp Hiên.
Hôm nay Diệp Hiên đến, hắn trước tiên đã biết được, khi hắn nhìn thấy chân thân Diệp Hiên, trong lòng sớm đã lật lên sóng biển kinh thiên, vừa hay bụng dạ hắn cực sâu, cũng không có biểu hiện ra kì dị gì.
- Tuy ta đã độ kiếp thành công hóa thành tiên nhân, nhưng lại hoàn toàn nhìn không thấu tu vi của hắn, chỉ sợ Diệp Hiên đã bước vào Huyền Tiên, cao hơn ta một đại cảnh giới.
Thác Bạt Vân Thiên hung ác nham hiểm lên tiếng, sắc mặt càng âm tình bất định.
Chỉ là hắn cũng không biết, nhất cử khẽ động của hắn hiện tại hoàn toàn rơi vào trong mắt Diệp Hiên, điều này cũng làm cho Diệp Hiên thở dài ra một hơi, biết phỏng đoán của mình đã thành thật.
...
Sáng sớm hôm sau, mặt trời mới mọc.
Một nhà ba người Diệp Linh Nhi đến bái kiến Diệp Hiên, trong bầu không khí hài hòa, người một nhà khoái trá ăn một bữa sáng, chỉ là Diệp Hiên sớm đã Ích Cốc nhiều năm, lướt qua vài hớp đơn giản cơm nước do Diệp Linh Nhi tự mình làm liền không tiếp tục động.
- Đại ca, gia tộc của tiểu đệ bận rộn nhiều chuyện, ta phải đi giải quyết, sau đó lại bồi đại ca.
Thác Bạt Vân Thiên áy náy lên tiếng.
- Không sao cả, hiền đệ cứ đi làm việc của mình.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Linh nhi, em nhiều năm không được gặp đại ca, cứ tâm sự thỏa thích.
Trước khi đi Thác Bạt Vân Thiên nhắc nhở Diệp Linh Nhi, sau đó rời khỏi.
- Cậu, mẹ những năm gần đây luôn nhắc tới ngài, nói tu vi của ngài vô địch thiên hạ, có phải thật hay không?
Thác Bạt Niệm Hiên hiếu kỳ lên tiếng, hiển nhiên từ nhỏ đến lớn, hắn luôn nghe mẹ nhắc tới Diệp Hiên cường đại, điều này cũng làm cho hắn hết sức tò mò, ông cậu thần bí của mình đến tột cùng là tu vi gì.
- Ngươi xem bầu trời kia.
Diệp Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, chưởng chỉ phất khoảng không vô tận, thiên khung biến ảo phong vân, vạn đạo lôi quang giăng khắp nơi, còn có ngàn vạn ánh sang nở rộ ở trên bầu trời, cảnh tượng thần dị làm cho Thác Bạt Niệm Hiên dại ra không tiếng động.
Khi thiên địa dị tượng xuất hiện, đừng nói Thác Bạt Niệm Hiên hoảng sợ không thôi, sắc mặt Thác Bạt Vân Thiên vừa đi tới ngoài càng trắng bệch, hai tay hơi nắm chặt, sau đó biến thành một tia sáng bắn nhanh đi.
Một đôi pháp nhãn của Diệp Hiên xuyên qua hư không, mọi cử động của Thác Bạt Vân Thiên đều bị hắn giám thị, hắn lộ ra Tiên Quyết, cũng là hy vọng Thác Bạt Vân Thiên có thể lạc đường biết quay lại.
- Ca, anh... Anh bây giờ là tiên nhân phải không?
Ở trước mặt Diệp Hiên, Diệp Linh Nhi giống như trở thành thiếu nữ ngày xưa, mặt tràn đầy sùng bái nhìn anh của mình.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không trả lời vấn đề của em gái, mà nhìn em gái thật sâu một cái, trầm giọng nói:
- Em gái, đi lấy con rối năm đó ta tặng khi em thành hôn ra đây.
- À?
- Được... Đợi một chút.
Diệp Linh Nhi vội vàng vào nhà, khi nàng trở về thì trong tay cũng nhiều thêm một hộp gỗ, đây cũng là quà cưới mà Diệp Hiên tặng cho nàng khi thành hôn năm xưa.
Mở hộp gỗ ra, hai con con rối xuất hiện, khi Diệp Hiên cầm con rối trong tay, cảm giác sáng tỏ xẹt qua trong mắt.
Năm đó, hắn rời khỏi nhân gian giới, ở trong hai con rối có ẩn chứa hai đạo lực lượng của hắn, chính là vì bảo vệ Diệp Linh Nhi và mẹ một đời an ổn.
Nhưng con rối trong tay hắn bây giờ chỉ là hai khối gỗ mục nát, hai đạo lực lượng ẩn chứa bên trong sớm đã không còn tồn tại.
- Ca, con rối này chính là quà cưới anh tặng em, ngoại trừ em và chồng ra, chẳng bao giờ cho người thứ ba xem qua.
Diệp Linh Nhi ôn nhu nói.
- Ừ, thu lại đi.
Diệp Hiên thả con rối lại hộp gỗ, tia sáng lạnh lặng yên xẹt qua đáy mắt, hắn cũng rốt cục xác định một chuyện cuối cùng, Thác Bạt Vân Thiên có thể trong vòng năm trăm năm thành tiên ở phàm trần, chính là bởi vì hấp thu luyện hóa hai đạo lực lượng ở trong con rối.



Bạn cần đăng nhập để bình luận