Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1866: Thôn phệ huyết khí

Chương 1866: Thôn phệ huyết khí
Lúc này, thúc cháu hai người một lòng chạy về nhà, nhưng đối với Diệp Hiên mà nói hắn cũng không thèm để ý, hắn càng nhiều hơn chính là đang tu thân dưỡng tính, trong đầu cũng đang chuẩn bị một loạt chuyện.
Thúc cháu hai người nào có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, thiếu niên run lẩy bẩy, đây là bị hàn khí xâm nhập gây nên, mà nam tử trung niên mặt lộ vẻ lo lắng, không ngừng quan sát bốn phía, rất sợ có hung thú ẩn hiện, xem nhóm người bọn họ như là thức ăn.
- Tiền bối, ta đi nhặt chút gỗ làm củi lửa.
Nam tử trung niên khom người thi lễ, đi sang một bên.
Chỉ chốc lát!
Củi lửa nhen nhóm, lửa trại hừng hực dấy lên trong băng lâm, cũng làm cho nơi đây trông hơi ấm áp, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của thiếu niên, dần dần lộ ra hồng nhuận.
Cát lạp lạp!
Bỗng nhiên!
Chỗ sâu trong rừng vang lên âm thanh cành cây lay động, càng truyền đến số lượng lớn tiếng thú hống, cũng làm cho đôi mắt mệt mỏi của thúc cháu hai người lập tức thanh tỉnh, cương đao lợi kiếm trong tay trong giây lát đã ra khỏi vỏ, rất sợ hung thú tập kích, uổng mạng nơi đây!
- Vừa rồi không có thức ăn, chính mình đưa tới cửa!
Đối với cử động của hai thúc cháu, Diệp Hiên cũng không thèm để ý, hắn chậm rãi đứng dậy, theo một bước phóng ra, bỗng nhiên biến mất trong mắt hai người.
Theo Diệp Hiên rời khỏi, chỗ sâu trong rừng vang lên rất nhiều âm thanh thú hống, càng làm cho hai người cảm thấy tim đập thình thịch.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, theo tiếng ù ù nổ lớn truyền đến, một cái tượng băng cực lớn bị Diệp Hiên nắm lấy đuôi, kéo đi trên nền tuyết trắng, từ từ đi tới phía hai người !
Ầm!
Băng tượng rơi xuống đất, cơ thể cao lớn để mặt đất run run, cũng làm cho thúc cháu hai người lên tiếng kinh hô.
- Cái này... Cái này là Băng Tuyết Cự Tượng... Cái này... Cái này là hung thú cấp Thánh Vương a?
Thiếu niên lên tiếng kinh hô.
Nam tử trung niên càng là kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên đều đầy sụ sợ hãi, lúc trước hắn suy đoán Diệp Hiên là đại tu sĩ cấp Thánh Vương, nhưng bây giờ xem ra tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, chỉ sợ nam tử hắc y thần bí trước mặt này, chắc chắn là tu vi Âm Dương nhị cảnh, nếu không thế nào lại có khả năng liệp sát Băng Tuyết Cự Tượng tại thời gian ngắn như vậy ?
Người này thân phận thần bí, tu vi căn bản không thể tính toán theo lẽ thường, đây chính là hung thú cấp Thánh Vương a, nếu như tu vi của hắn chỉ là Tạo Hóa cảnh, lại há có thể lặng yên không một tiếng động liền bắt giết hung thú ngay như thế ?
- Khu rừng này không phải quá lớn, giết mấy con hung thú, có thể coi chất thịt như gỗ mục kiên cố, đúng lúc phát hiện băng tượng này, giết nó làm bữa tối, là mỹ vị vô cùng.
Diệp Hiên cũng không phải một người chú trọng ăn uống, chỉ là hắn ngủ say ngàn vạn năm mặc dù tu vi đã bước vào Vấn Đạo cảnh, nhưng là một thân huyết khí còn có chút tan tác, Băng Tuyết Cự Tượng này mặc dù chỉ là cấp Thánh Vương, nhưng cũng có thể bổ sung một ít huyết khí thiếu hụt trong cơ thể hắn.
Trận chiến năm đó kia, có thể nói để Diệp Hiên đem toàn bộ vốn liếng đều đánh ra ngoài, tu vi của hắn mặc dù biến so trước đây cường đại, nhưng là tự mình huyết khí cần gấp bổ sung, huống hồ cái này Băng Tuyết Cự Tượng, chất thịt mập mạp tươi ngon, là thế gian mỹ vị một trong, hôm nay có may mắn được thấy như thế nguyên liệu nấu ăn, Diệp Hiên há có thể bỏ qua?
Nghe thấy Diệp Hiên lời nói, thúc cháu hai người không tự chủ nuốt nước bọt, hơi có vẻ e ngại nhìn về phía Diệp Hiên.
Người này quả thực là một hung nhân, tùy ý đánh giết mấy cái?
Nếu như không tùy ý, chẳng lẽ hắn còn muốn đồ sát toàn bộ hung thú nơi đây hay sao?
Diệp Huyền Ma đến cùng vẫn là còn quá nhỏ, hắn rung động hưng phấn nói:
- Đây chính là Băng Tuyết Cự Tượng a! Coi như lúc phụ thân còn sống, ta cũng chỉ nhớ từng hưởng qua một lần khi còn bé, mà là phụ thân vụng trộm mang về trong thịnh yến.
Nghe thấy lời thiếu niên nói, đáy mắt nam tử trung niên hiện ra vẻ phức tạp, từ lúc đại ca qua đời đến nay, hai cô nhi quả mẫu này luôn bị thụ tộc nhân ức hiếp, mà chính mình cũng là vô năng, không có chiếu cố tốt hai mẫu tử này.
- Đại nhân, ngài ngồi tạm trước, ta tới xử lý thứ này.
Nam tử trung niên cầm lấy cương đao, nhanh chóng đi đến trước băng tượng lo liệu lên.
Sau một nén nhang!
Một cái chân to lớn bị gác ở lửa trại thiêu đốt, mùi thịt từ từ phiêu tán, cũng làm cho bụng thiếu niên không ngừng kêu to, mặt đầy sắc hồng.
Sau khi chân tượng đã được nướng chín, nam tử trung niên cắt xuống một miếng thịt tối màu, đưa tới cho Diệp Hiên trước.
Diệp Hiên thuận miệng cắn lấy một miếng thịt nuốt vào trong bụng, sau đó lại khẽ chau mày, chỉ vì mặc dù vị thịt tượng nướng xong còn tươi non màu mỡ, nhưng huyết khí ẩn chứa bên trong đã bốc hơi trống không.
Diệp Hiên tiện tay ném miếng thịt trong tay cho thiếu niên, điều này cũng làm cho thúc cháu hai người ngạc nhiên, chẳng lẽ miếng thịt này khó nuốt lắm sao?
Chỉ là sau một khắc, Diệp Hiên từ từ đứng dậy đi tới phía Băng Tuyết Cự Tượng, một màn xảy ra kế tiếp đã triệt để để thúc cháu hai người rung động ngay tại chỗ, trong miệng càng là truyền đến âm thanh hít vào từng một ngụm khí lạnh.
Ngao!
Diệp Hiên há to miệng rộng, chính là đang phát động Kiếp Tiên Thuật, chỉ thấy Băng Tuyết Cự Tượng trong giây lát liền hóa thành một mảnh bạch cốt, toàn bộ huyết nhục hóa thành huyết khí bị hắn một thôn phệ xuống.
- Ma... Ma công?
Nam tử trung niên sợ hãi cả kinh, nội tâm hung hăng run rẩy một chút, mặc dù hắn không biết Diệp Hiên thi triển là loại pháp môn nào, nhưng pháp môn kinh khủng như vậy chắc chắn là ma công không thể nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận