Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 1392 - Chân trời góc biển



Chương 1392 - Chân trời góc biển




Trong lúc nhất thời, Thiên Tôn cung yên tĩnh đến cực điểm, không có bất kỳ người nào phát ra âm thanh, bởi vì bộ hạ Thiên Đình biết Diệp Hiên triệu tập bọn hắn đến đây, chính là có chuyện muốn tuyên bố.
- Thất tôn thánh vị Thiên Đạo, đại biểu bảy Thánh Nhân Thiên Đạo, nhưng là ta có câu nói muốn nói cho các ngươi, phàm là người đạt được thánh vị, đều phải nghe sự bố trí từ Hồng Quân Đạo Tổ, càng là ràng buộc dưới Thiên Đạo, cuối cùng cũng phải là địch cùng Diệp Hiên ta.
Diệp Hiên đạm mạc mở miệng.
- Tê!
Nghe lời Diệp Hiên nói, tiếng hít một hơi lạnh không ngừng truyền đến, lòng nhiệt huyết lúc đầu của bộ hạ Thiên Đình bỗng nhiên nguội xuống.
Thánh vị người người đều muốn, nhưng đối địch với Diệp Hiên đây cũng không phải là kết quả mà bọn hắn muốn nhìn.
Lửa nóng trong ánh mắt bọn người Đông Hoàng Thái Nhất dần dần bình tĩnh trở lại, chính là Minh Hà Lão Tổ là người nhiệt tình với thánh vị nhất, giờ phút này cũng yên lặng không nói gì.
Nói đùa cái gì?
Vì một tôn thánh vị mà làm địch cùng Diệp Hiên, trừ phi bọn hắn thật là sống đủ.
- Tốt, các ngươi quả nhiên đều rất trung thành.
Khóe miệng Diệp Hiên phác hoạ một nụ cười, đáy mắt xẹt qua một vẻ hài lòng.
Cái gì gọi là Thánh Nhân Thiên Đạo?
Thiên Đạo! Thiên Đạo!
Không có Thiên Đạo, liền không có Thánh Nhân.
Cái gọi là Thánh Nhân Thiên Đạo kỳ thật chính là ỷ vào Thiên Đạo mà sống, Thiên Đạo ban cho người này lực lượng Chuẩn Thánh siêu việt, đây được gọi là Thánh Nhân Thiên Đạo.
Cho nên, Thánh Nhân Thiên Đạo được Thiên Đạo bài bố, cũng chính là được Hồng Quân bài bố, tự nhiên Diệp Hiên cũng không hi vọng bộ hạ Thiên Đình trở thành tân Thánh Nhân Thiên Đạo.
Hôm nay Diệp Hiên triệu tập bộ hạ Thiên Đình đến đây, cũng là muốn nói rõ tình huống này, dù sao ai cũng biết Hồng Mông Tử Khí ngay tại trong tay của hắn, nếu hắn không đem sự tình nói rõ, khó tránh khỏi sẽ để cho bộ hạ Thiên Đình suy nghĩ ai sẽ là nhân tuyển thành thánh.
Đương nhiên, thân là một thượng vị giả, Diệp Hiên cũng hiểu rõ ràng nguyên nhân mà bộ hạ Thiên Đình một mực theo hắn.
Cái gọi là trung thành, là xây dựng đôi bên cùng có lợi, bởi vì đám người Thiên Đình tin tưởng Diệp Hiên có thể dẫn đầu bọn hắn sừng sững nơi đỉnh cao, cho nên từ đầu đến cuối mới trung thành với Diệp Hiên.
Mà Diệp Hiên cũng làm được, chưa hề để bọn hắn cảm thấy thất vọng, xem khắp hồng hoang đại địa, ba mươi ba trọng Thiên Đình tuyệt đối sừng sững nơi đỉnh cao.
- Ta sẽ không ưng thuận cam kết gì với các ngươi, chỉ là nếu ta có thể vượt qua cửu kiếp Thiên Đạo trở thành thánh trong chúng thánh, thì phiến hồng hoang đại địa này sẽ để cho các ngươi làm chúa tể, đến lúc đó ta sẽ lập ra mười tám tôn thánh vị.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Đa tạ Thiên Tôn.
Bộ hạ Thiên Đình mừng rỡ, trong mắt toả ra thần thái, đáy mắt mỗi người đều có vẻ kích động, sau đó nhao nhao cáo lui hướng Diệp Hiên.
- Bắc Thần, Hoàng bàn tử, hai người các ngươi ở lại.
Khi bộ hạ Thiên Đình tán đi, Diệp Hiên gọi hai người họ lại.
- Tiên sinh!
Hoàng bàn tử cùng Cố Bắc Thần khom người cúi đầu, giờ phút này Thiên Tôn cung cũng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Nhìn hai người Hoàng bàn tử cùng Cố Bắc Thần, hai mắt Diệp Hiên có vẻ phiêu hốt, hai người này một mực đi theo bên cạnh hắn, đầy đủ có hơn ba trăm vạn năm.
Hơn ba trăm vạn năm, đây là một khoảng thời gian cực kỳ dài dòng buồn chán, hai người tuyệt đối xem hắn vô cùng thân tín, Diệp Hiên đối với hai người cũng không giống tình cảm bình thường.
Mặc dù Cố Bắc Thần cùng Hoàng bàn tử tôn chính mình là chủ, nhưng kỳ thật Diệp Hiên đã hai người xem như huynh đệ, loại cảm tình này chính là được tích lũy từ hơn ba trăm vạn năm qua.
- Hai người các ngươi đi theo ta vô tận thời gian, bây giờ đều đứng hàng Chuẩn Thánh đỉnh cao nhất, mà khoảng cách ta với cửu kiếp Thiên Đạo đã không xa, nếu như có thể đánh vỡ ràng buộc trở thành thánh trong chúng thánh, hai người các ngươi liền theo ta rời khỏi thế giới này, nếu ta vẫn lạc, vậy hai người các ngươi liền khuất dưới Thiên Đạo, hảo hảo làm một cái Thánh Nhân Thiên Đạo.
Diệp Hiên tang thương nói nhỏ, như đang bàn giao hậu sự.
- Tiên sinh chết, chúng ta chết, tiên sinh sống, chúng ta sống.
Cố Bắc Thần nói năng có khí phách nói.
- ĐÚng vậy, nếu như tiên sinh ngài vẫn lạc ở cửu kiếp Thiên Đạo, vậy chúng ta liền theo ngài chết chung.
Hoàng bàn tử vui cười mở miệng, chỉ là hai mắt của hắn cực kỳ kiên định.
- Được.
Diệp Hiên nở một nụ cười nói:
- Muốn Diệp Hiên ta chết đâu đơn giản như vậy, ngàn trọng kiếp, vạn trọng nan, các ngươi đều theo giúp ta đi tới, còn lại hai bước con đường cuối cùng này, Diệp Hiên ta nhất định sẽ không thất bại.
- Ha ha.
Hoàng bàn tử cất tiếng cười to nói:
- Tiên sinh, nếu ngài chết rồi, ai mang hai người chúng ta đi xem đại thế giới bên ngoài tam giới kia rộng lớn mạnh mẽ như nào a.
- Tiên sinh ngài từng nói qua, cái gọi là tam giới trời đất bất quá là một cái lao tù, cái lao tù này đại đạo pháp tắc không được đầy đủ, cho nên không ai có thể thành thánh, mà cái gọi là Thánh Nhân Thiên Đạo cũng chỉ là Ngụy Thánh.
Bắc Thần cũng muốn nhìn một chút đại thế giới bên ngoài kia rộng lớn mạnh mẽ hỗn độn như thế nào, nếu có khả năng càng muốn cùng những sinh linh hỗn độn kia trong đại thế giới hỗn độn tranh phong một phen.
Cố Bắc Thần hưng phấn bừng bừng nói.
- Chiến không có tận cùng, đại đạo thông thiên, tốt tốt tốt.
Diệp Hiên lên tiếng tán thưởng, bởi vì Cố Bắc Thần cũng đã nói ra lời trong lòng hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận