Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 237 - Cưỡng bức mê hoặc (1)



Chương 237 - Cưỡng bức mê hoặc (1)




- Đại ca, ta có thể nói cho ngài biết, Đông Doanh này tốt nhất cũng không phải hoa anh đào gì, mà là những cô gái Đông Doanh ôn nhu như nước này... Dáng vẻ kia... trên giường kia...
Tôn Tiểu Phúc thao thao bất tuyệt nói, trên mặt lại mang theo nụ cười bỉ ổi cực kỳ dâm đãng, hiển nhiên cái tên Tôn Tiểu Phúc này biết rõ mùi vị con gái Đông Doanh.
Mà Diệp Hiên vẫn mỉm cười, lẳng lặng nghe Tôn Tiểu Phúc luyên thuyên, giống như hai người bạn bao năm không gặp, căn bản nhìn không ra hai người mới lần đầu gặp mặt.
Nếu như đổi thành bình thường, Diệp Hiên đương nhiên không cần phải... trả lời Tôn Tiểu Phúc, nhưng hắn lại từ trong lời nói của người nọ nghe ra một ít gì đó, cái tên Tôn Tiểu Phúc này quanh năm bơi khắp Đông Doanh, có thể nói cực kỳ hiểu rõ Đông Doanh, đây chẳng phải là thứ tốt nhất mà hắn dang cần sao?
- Đại ca, ngài ở chỗ này chờ tiểu đệ, lát nữa đến Đông Doanh, tiểu đệ mời ngài ăn cơm.
Chỉ thấy tiếp viên hàng không Đông Doanh vừa rồi đưa tờ giấy cho Diệp Hiên đang đi qua bên cạnh hai người, càng quyến rũ cười một tiếng với Diệp Hiên, mà điều này cũng làm cho Tôn Tiểu Phúc chớp mắt, cười lấy lòng một tiếng với Diệp Hiên, đứng dậy đi theo cô tiếp viên hàng không kia.
Nhìn một màn này, mặc dù Diệp Hiên không quan tâm đến nữ sắc lắm, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra Tôn Tiểu Phúc muốn làm gì, quả thật không còn điều gì để, lần nữa cầm sách lên xem.
Gần nửa giờ trôi qua, chỉ thấy Tôn Tiểu Phúc trở về, cái trán tràn đầy mồ hôi, nhưng sự thỏa mãn trên mặt lại cực kỳ nồng nặc, mà nữ tiếp viên hàng Đông Doanh kia lại mang theo mái tóc tán loạn đi ra từ trong buồng vệ sinh, vừa nhìn qua đã rõ trong này xảy ra chuyện gì.
- Đại ca, lần này nhờ có ngài, tiểu đệ mới nếm được cực phẩm như thế.
Tôn Tiểu Phúc lại nở nụ cười dâm đãng, giống như còn chìm đắm trong vui thích vừa rồi.
- Đây là bản lĩnh của cậu, không có quan hệ gì với tôi.
Diệp Hiên khẽ cười nói.
- Đại ca, nếu không phải là cô ta cho rằng tôi là bạn của ngài, sao có thể để cho tôi âu yếm, ngài giúp đỡ tiểu đệ rất nhiều.
Tôn Tiểu Phúc hắc hắc cười dâm đãng nói.
- Lẽ nào chúng ta không phải bạn sao?
Diệp Hiên nhoẻn miệng cười, cũng để cho Tôn Tiểu Phúc ngẩn ra, mà sau đó lại vội vàng cười nịnh nói:
- Phải phải phải, chúng ta đương nhiên là bạn.
...
Sân bay Đông Doanh.
Chuyến bay Diệp Hiên ngồi bình an hạ cánh, Diệp Hiên theo dòng người đi xuống phi cơ, mà Tôn Tiểu Phúc lại một mạch làm bạn ở bên, hiển nhiên trên đoạn đường này rất đã rất quen thuộc cùng Diệp Hiên.
- Đại ca, ngài lần đầu tới Đông Doanh, hôm nay để cho tiểu đệ tiếp ngài, ngày mai dẫn ngài đi dạo bốn chỗ.
Ngoài phi trường, một chiếc xe con màu đen dừng sát ở bên cạnh Tôn Tiểu Phúc, hiển nhiên đây là xe riêng của hắn ở Đông Doanh, mà Diệp Hiên cô đơn chiếc bóng, cũng không có gọi điện thoại, Tôn Tiểu Phúc cũng nhanh chóng mời Diệp Hiên lên xe.
Chi!
Chợt, hơn mười chiếc xe con đỉnh cấp thế giới từ xa chạy tới, trong khoảnh khắc dừng ở trước mặt Diệp Hiên, chỉ thấy cửa xe mở ra, có hơn mười người mặc đồ đen bước xuống, một người trung niên trong đó nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Hiên, cúi người hành lễ nói:
- Lục tiên sinh, hoan nghênh tới Đông Doanh, Trác tổng đã sắp xếp xong chỗ cho ngài rồi.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, sau đó lại xoay người nhìn Tôn Tiểu Phúc, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ, tôi mới tới Đông Doanh, còn thiếu một người hướng dẫn, không biết cậu có nguyện ý giúp tôi hay không?
Tôn Tiểu Phúc nhìn hơn mười chiếc xe sang trọng trước mặt Diệp Hiên, sắc mặt hơi thay đổi, hắn tuy ở Đông Doanh có chút tài sản, nhưng cũng biết, có thể phái ra nhiều xe sang trọng như vậy tới đón, hiển nhiên thân phận Diệp Hiên rất không bình thường, điều này cũng làm cho Tôn Tiểu Phúc biết, mình đã gặp phải vận may trời ban.
Không có bất kỳ lời khước từ nào, Tôn Tiểu Phúc trực tiếp sảng khoái đồng ý, dưới lời mời của Diệp Hiên, hai người ngồi chung một xe cũng rời khỏi sân bay.
Chỉ là Tôn Tiểu Phúc không biết, người bên cạnh có thể là quý nhân của hắn, nhưng cũng là một ác ma cực kỳ đáng sợ, sẽ mang đến cho Đông Doanh một hồi náo động không cách nào tưởng tượng được.
Chu Thức Hội Xã .
Đây là một xí nghiệp xuyên quốc gia, cũng là công ty do Trác Quân Đình nắm trong tay, chẳng qua chỉ là một tập đoàn buôn bán rất thông thường ở Đông Doanh, Trác Quân Đình thuận tiện xây dựng một cứ điểm ở Đông Doanh để chuẩn bị cho mọi việc khi cần đến.
Tiểu trúc Thủy Tạ.
Một cái tên rất có ý thơ, trong đó có một con suối nhỏ, có từng dãy trúc xanh ngã xuống hai bên bờ, một cái chuông gió treo ở trước cửa truyền đến từng tiếng chuông dễ nghe, ốc xá cổ phong như vậy ở thủ đô Đông Doanh, hoàn toàn chính xác chính là một nơi cao đoan hiếm có.
- Đại ca, ngài đến cùng là ai, sao lại có được bất động sản như thế ở Đông Doanh?
Trong đình, sắc mặt Tôn Tiểu Phúc ửng hồng, càng run giọng hỏi Diệp Hiên.
- Ta là người như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là... Cậu có muốn trở thành người trên người hay không.
Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy, âm thanh mê hoặc giống như ác ma.
- Người trên người?
Tôn Tiểu Phúc nỉ non tự nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hơi lộ ra cảnh giác.
Tôn Tiểu Phúc nhìn như dâm tiện hoang đường, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu xuẩn, nếu không thì làm sao có thể tha hương bôn ba nhiều năm như vậy ở nơi đất khách quê người, còn có thể có chút tài sản?
Tôn Tiểu Phúc hiểu rất rõ, thế giới này không có loại chuyện tốt như trời sập này, ngươi muốn có được cái gì, thì nhất định phải trả giá với cái đó, làm sao hắn có thể không hiểu rõ đạo lý này?
- Lục đại ca, ngài cứ nói thẳng đi, đến cùng ngài muốn ta làm những gì?



Bạn cần đăng nhập để bình luận