Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Chương 479 - Hóa phàm (2)



Chương 479 - Hóa phàm (2)




Gió lạnh gào thét, tuyết bay khắp nơi, trấn Thanh Thiên bị tuyết lớn bao trùm, liếc mắt nhìn lại có vẻ ngân hà ở trên chín tầng trời, mang cho người ta một loại cảm giác không dính một hạt bụi.
Cảnh tuyết rơi mặc dù đẹp nhưng trấn Thanh Thiên cũng là một nơi cực lạnh, đối với những người bình thường, trước lò lửa nóng của mỗi nhà đều có một bầu Thiêu Đao Tử, tốt hơn thì còn có nửa cân thịt bò kho tương, cùng ba người bạn thân uống một ly rượu mạnh, cũng đã là một vui thú lớn trong nhân sinh.
Trên đường phố, người đi đường rất ít, tuyết đọng trên mặt đất cao đến một thước, muốn đi về phía trước ở nơi tuyết vừa lớn vừa dầy vừa nặng này, cũng phải tốn nhiều khí lực hơn một ít.
Chi chi chi!
Bước chân nặng nề giẫm ở trên con đường tuyết, vang lên những âm thanh đè xuống tuyết đọng, chỉ thấy nơi cuối đường phố, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị, với áo da vừa dầy vừa nặng, trong ngực hắn đang ôm một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi, gian nan đi về phía trước ở trong tuyết lớn đầy trời.
Trong tay hài đồng cầm một chuỗi đồ chơi làm bằng đường, hai gò má bị đông cứng đến đỏ bừng, nhưng được cha ôm ấp trong lòng, lại không cảm thấy lạnh chút nào, lại còn vui sướng cười lớn, chứng minh hài đồng thiên chân vô tà đang cảm thấy rất hạnh phúc.
- Cha cha, người mau nhìn.
Chợt, nụ cười trên mặt hài đồng không còn, trong miệng hét lên đầy kinh ngạc, bỗng nhiên chỉ về phía mái hiên trước mặt, nghe thế, cho người đàn ông trung niên cả kinh, nhanh chóng nhìn lại nơi hài đồng chỉ, cảnh tượng đập vào mi mắt cũng để cho người đàn ông trung niên thở dài một hơi.
Một thanh niên mặc quần áo màu đen đang ngồi lụi bại dưới mái hiên, áo của hắn đã bạt màu, cả người tựa như hoàn toàn bị đông cứng, thân thể gầy gò càng không tự chủ được run rẩy, đôi môi cũng không còn chút máu, càng dính một chút vụn băng, hiển nhiên không bao lâu, hắn sẽ phải chết cóng ở trong trời đông gió rét này.
- Ai, xem dáng dấp người này, không hề giống người trong trấn, hắn là từ đâu tới đây?
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ lắc đầu nói.
- Cha, chúng ta mau cứu vị đại ca này đi.
Hài đồng không ngừng loạng choạng ôm lấy cánh tay của cha, đôi mắt xuất hiện gợn nước, cũng chứng minh hài đồng thiên tính hồn nhiên, không thể để thanh niên này bị chết cóng ở giữa đường phố đầy tuyết.
Người đàn ông trung niên chau mày, giọng nói hơi lộ ra do dự.
- Hàn Nhi, lương thực nhà chúng ta đã không còn dư nhiều, trận tuyết này không biết còn sẽ mất bao lâu, thân phận người này lại không rõ ràng, nếu như mang người này về trong nhà, chỉ sợ...
Người đàn ông trung niên nói đến đây, hắn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hiển nhiên hắn chỉ là một người cha bình thường, nhưng lại nuôi sống một nhà ba người, đã rất không dễ dàng, nếu như mang thanh niên này về trong nhà, không nói hắn cần y dược chữa trị, chính là sẽ nhiều hơn một miệng ăn, chuyện này làm cho hắn cảm thấy gánh nặng cực lớn.
- Phụ thân, không phải ngài từng nói với Hàn Nhi, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng tháp, nếu chúng ta đã nhìn thấy, há có thể để cho vị đại ca này chết cóng ở đây?
Hài đồng phát ra giọng nói non nớt, không ngừng khẩn cầu cha mình.
Nghe thấy đứa nhỏ nói ra lời như thế, người đàn ông trung niên nhíu chặt chân mày, một lúc sau hắn mới giãn chân mày ra, nhếch miệng cười nói:
- Hàn Nhi nói rất đúng, nếu đã nhìn thấy, sao chúng ta có thể thấy chết mà không cứu được.
Trong lúc hai người nói chuyện đã bước nhanh đi tới trước người thanh niên, hài đồng nhảy xuống khỏi người của cha, hai, ba bước đi tới trước người thanh niên.
- Đại ca, anh ngàn vạn lần không nên ngủ nha, cha em nói, người đang lạnh nếu như ngủ, vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh dậy.
Hài đồng không ngừng động động cánh tay của thanh niên, âm thanh non nớt hơi lộ ra lo lắng.
Đáng tiếc, thân thể thanh niên đã bị đông cứng, cả người cũng đang rơi vào hôn mê, cũng không có nửa điểm phản ứng đối với lời hài đồng nói.
Nếu như không phải thân thể thanh niên cứu liên tục run rẩy, chỉ sợ hai cha con đều sẽ cho rằng, thanh niên trước mắt sớm đã chết cóng ở giữa trời tuyết này rồi.
- Tiểu huynh đệ, đây là rượu tôi tự chế, cậu trước uống một hớp để làm ấm thân thể, tôi sẽ đưa cậu trở về nhà chữa trị.
Người đàn ông trung niên móc ra rượu túi làm bằng da dê từ bên hông, mở nắp bình đút cho thanh niên uống, để cho thanh niên không ngừng ho khan kịch liệt, trên khuôn mặt tái nhợt không chút máu vào thời khắc này đã khôi phục một chút hồng nhuận.
Sau đó người đàn ông trung niên vác thanh niên lên lưng, lần nữa ôm con mình vào trong lòng, đi vào trong gió tuyết, bước nhanh biến mất ở giữa con đường đầy tuyết lạnh.
Dát chi.
Một cánh cửa được đẩy ra, gió tuyết lạnh thấu xương cuống theo vào, người đàn ông trung niên nhanh chóng mang theo thanh niên bước vào trong phòng, sau đó đóng chặt cửa lại, lúc này mới cảm thấy một chút ấm áp.
- Mẹ, chúng ta đã trở về.
Theo giọng của hài đồng vang lên, một nữ tử trông như thiếu phụ bước nhanh từ trong sương phòng, cô mặc y phục làm từ vải bố, trên khuôn mặt không dính một chút phấn son, mặc dù không phải phong thái mỹ nữ, nhưng xem như là tiểu gia bích ngọc.
- Sơn ca, cậu... Cậu ta là ai?
Khi thấy thanh niên trên lưng chồng mình, thiếu phụ kinh nghi lên tiếng.
- Mẹ, vị đại ca này suýt chút nữa chết cóng ở ngoài, là con và cha cứu hắn trở về nhà, ngài muốn trách thì cứ trách Hàn Nhi.
Biết rõ tình huống gia đình, hài đồng rất sợ mẹ mình bất mãn, vội vàng bồi tội trước.
- Hàn nhi ngốc, cứu người chính là chuyện tốt, nương làm sao sẽ trách con.
Thiếu phụ nhoẻn miệng cười, khẽ vuốt tóc hài đồng, chỉ là nụ cười của nàng có chút miễn cưỡng, cũng không phải nàng không muốn cứu người này, chỉ là trong nhà đã rất nghèo khó, nhiều hơn một miệng ăn, có thể qua được trời đông giá rét hay không cũng là có chút khó nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận